Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 699:

Chương 699:Chương 699:
Những thứ mà Từ Phong nói đều là kinh nghiệm của chính anh ấy, dù sao cũng qua lại với nhiều bạn gái như thế, mặc dù cuối cùng đều không tiến xa hơn nhưng Từ Phong đều chia tay trong hòa bình với từng người bạn gái cũ.
"Cho nên cậu nghĩ như thế nào? Thực sự định cứ không nhanh không chậm như vậy sao? Cậu có chắc chắn rằng người ta không có lựa chọn nào khác, nhất định sẽ lựa chọn cậu đúng không?”
"Đừng có ngu ngốc, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, những người mà người ta có thể lựa chọn quá nhiều, cậu không ra tay nói trước đến lúc người ta có những lựa chọn khác sẽ dứt khoát đạp cậu bỏ đi...
Từ Phong nói rất nhiều chuyện, Ông Tấn Hoa cau mày, cũng không biết có nghe được hay không, mãi đến lúc Từ Phong nói tới khô cả họng Ông Tấn Hoa mới mở miệng.
"Tôi cảm thấy cô Bạch không phải người như vậy, tôi tin tưởng cô ấy."
Từ Phong: ”...'
Ông Tấn Hoa lại tiếp tục nói: "Tôi vẫn cảm thấy quá nhanh, có thể hiện tại cô ấy có thiện cảm với tớ nhưng chúng tơ còn chưa tới bước đó đâu, tớ muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất, bây giờ lại giống như tớ có chút không tôn trọng cô ấy."
Cách xưng hô của hai người cũng là hôm nay mới thay đổi, anh thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu theo đuổi Bạch Trân Trân.
Người này đúng là khiến người ta không biết phải nói sao mới tốt.
Anh còn chưa từng theo đuổi cô, cứ như vậy thẳng thừng nói với Bạch Trân Trân là anh thích cô, làm như vậy giống như không tôn trọng cô lắm.
Nhưng sau khi nghe Ông Tấn Hoa nói, biểu cảm trên mặt Từ Phong đúng là một lời khó nói hết.
Ông Tấn Hoa nghiêm túc nói với Từ Phong, biểu đạt ý tưởng của mình thành lời nói rõ ràng.
"Đúng là tôi có cảm tình với Trân Trân, tôi cũng chắc chắn bản thân rất thích cô ấy nhưng chuyện như bày tỏ thì cần tuần tự tiến hành, tôi cảm thấy trước mắt chúng tôi cứ làm bạn sau đó tiến dần theo tuần tự là tốt nhất."
"Cho nên tôi nói một hồi lâu cậu vẫn dầu muối không ăn, một chút cũng không nghe lọt có đúng hay không?”
Mặc dù trước đó hai người qua lại cũng không ít lần nhưng đại đa số thời gian đều là Ông Tấn Hoa tìm Bạch Trân Trân giúp đỡ.
"Trân bảo như cô Bạch không chỉ có một mình cậu nhìn thấy, xung quanh đều là sói đói cả, nếu cậu cảm thấy bản thân có thể giết được muôn trùng vây hãm vậy thì cậu thử chút đi."
Anh cũng không nên lắm mồm quản chuyện vớ vẩn của Ông Tấn Hoa, phải biết người này trước đến nay đều là người có lập trường riêng, anh sẽ nghe lời đề nghị của người khác nhưng có thể đi theo lời đề nghị của họ hay không thì phải nhìn xem lúc ấy trong lòng của anh đang suy nghĩ chuyện qì.
Hiển nhiên là Ông Tấn Hoa hiện tại không định làm theo lời đề nghị của Từ Phong, anh nói một đống lời như vừa rồi chính là vứt mặt mũi cho người mù xem, uổng công anh nói nhiều như vậy.
Từ Phong rầu rĩ xoa xoa mi tâm, trong giọng nói tràn đầy ý không biết phải làm sao: "Coi như tôi lắm mồm đi, cậu thích làm như thế nào thì làm." Sau đó liền trông thấy Ông Tấn Hoa đối mặt với giường bệnh, dịu dàng nhìn Bạch Trân Trân đang nằm ở đó.
"Bên sở cảnh sát còn rất nhiêu chuyện phải làm nữa, nếu cô Bạch không có chuyện gì thì tôi cũng không chờ ở đây nữa, có tình hình gì mới cậu gọi điện cho tôi lúc nào cũng được, tôi đi trước."
Vừa nói, anh lại khua khua tay với Ông Tấn Hoa, xoay người đi ra khỏi cửa, lúc đi tới cửa phòng bệnh, Từ Phong vẫn không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Từ Phong vừa nói vừa phất phất tay với Ông Tấn Hoa, sau cũng lười nhiều lời với anh.
Cảnh tượng này nhìn ấm áp khác thường, còn anh đứng ở đây giống như một người ngoại lai vô tình xông vào chỗ này, chỉ hơi không chú ý thôi là có thể dễ dàng phá hủy bầu không khí yên bình này.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân, anh cũng không chú ý tới chuyện Từ Phong đã rời đi, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Bạch Trân Trân.
Cũng may anh có một trái tim kiên cường, nếu không anh không đoán được hiện tại tim mình đã tắc nghẹn thành hình dạng gì.
Từ Phong: ”...'
Sớm biết vậy anh không nên tới đây, không nhắc đến một đoạn tình cảm chưa hé mở đã biến mất, còn phải tận mắt thấy bạn tốt của mình và đối tượng bản thân ngưỡng mộ trong lòng sinh ra một phản ứng hóa học kì diệu.
Anh lại thở dài một cái, rón rén đẩy cửa phòng bệnh ra, rất nhanh đã rời khỏi chỗ này.
Từ Phong: ”...'
Bạch Trân Trân rất đẹp, vẻ đẹp của cô phô trương lại thêm phần diễm lệ, có sức sống bừng bừng, mỗi một lần thấy cô Ông Tấn Hoa đều cảm giác lòng mình ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận