Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 313:

Chương 313:Chương 313:
Thiên Xu là tên của cái la bàn đó, ngày nay huyền môn suy thoái, la bàn truyền thừa hơn năm trăm năm kiểu như này đủ để trở thành bảo vật trấn phái của một môn phái nào đó.
Cha của Đỗ Văn Khiết lại giao Thiên Xu cho cô ta?
Nghe anh ta nói vây, Đỗ Văn Khiết hiển nhiên có chút không được tự nhiên cho lắm, cô ta cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, sau khi ho khan một tiếng mới mở miệng sâu xa: "Thực ra thì không phải cha em đưa cho em, em cũng chỉ cầm ra mượn dùng một chút mà thôi."
Vương Chiêu: ”...
Đám người Bạch Trân Trân: ”...'
Không phải, đợi một chút, ý cô ta nói là ý bọn họ hiểu đúng không?
Sự thật chứng minh thật sự đúng là ý mà bọn họ hiểu, nhìn biểu hiện của Đỗ Văn Khiết, cái bảo bối này hiển nhiên không phải cha ruột của cô ta đưa cho cô ta mà là cô ta tự mình lấy ra.
Đương nhiên, tình hình hiện tại cũng không phải thời điểm để so đo mấy chuyện này.
“Chúng ta mau đi theo!"
Theo tiếng niệm thần chú, Vương Chiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào trong một cảnh giới huyền diệu khó mà giải thích được.
Nhắc tới cũng kì quái, rõ ràng là anh ta đã nhắm mắt, hơn nữa cũng là lần đầu anh ta tới thôn trân gia nhưng lại giống như đã tới vô số lần, ung dung tránh thoát khỏi chướng ngại vật trên đất, đi một cách thuận lợi không trở ngại vê phía trước.
Vương Chiêu nâng la bàn, hai mắt nhắm nghiền, nhưng anh ta vậy mà lại giống như bị cái gì điều khiển vậy, anh ta giơ chân lên, chậm rãi đi về phía trước mắt.
Anh ta thấy được một sợi tơ màu đỏ tràn ra từ bên trong cái tâm trận đã vỡ tan tành kia, nó bắn về phía xa xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Đỗ Văn Khiết thấy dáng vẻ của Vương Chiêu cũng biết anh ta đã sinh ra tương thông cùng với Thiên Xu, nhìn dáng vẻ này của anh ta hẳn là đã thấy được vị trí của cái tâm trận còn lai.
Vương Chiêu nhận lấy Thiên Xu, niệm động thần chú, khởi động la bàn, sau đó đặt tâm trận hạt châu đầy vết nứt kia lên trên la bàn.
Thôn trần gia còn là một sơn thôn nhỏ, đường đi rất đơn giản, con đường chính duy nhất trong thôn chính là con đường đá xanh xuyên qua cả thôn từ đông sang tây.
Đoàn người dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc trước để chạy về phía trước.
Đi được một chốc lát, Trần Tiểu Sinh dường như đã phát hiện ra cái gì đó, anh ta không chắc chắn lắm, nói: "Sư phụ, chúng ta đi như này là ra khỏi thôn sao?"
Đỗ Văn Khiết vội vội vàng vàng kêu một tiếng, tiếp theo cô ta trước một bước đi theo, sau đó đám người Bạch Trân Trân cũng đi theo.
Bạch Trân Trân nghe vậy, biểu cảm trên mặt thêm vài phần không biết phải làm sao, cô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng để nhìn anh ta: "Trân Tiểu Sinh, anh còn trẻ thế cơ mà, chẳng lẽ đã già lú hồ đồ rồi sao? Người ta nói gì anh quên hết rồi hay sao?"
Lúc trước quá sốt sắng nên Trân Tiểu Sinh cũng không mau lời, giờ đã khôi phục lại bình thường, Trần Tiểu Sinh quay lại dáng vẻ nhiều lời vốn có của bản thân.
Anh ta nhớ hình như lúc trước đám người Bạch Trân Trân đã từng nói, thôn này bị trận pháp đóng lại, vậy sau khi thành công phá được một cái tâm trận, bọn họ có thể chạy trốn rồi?
Con đường đá xanh kia chia thôn ra làm hai, mà lúc này đoàn người hiện tại đang đi về phía cuối của con đường.
Mới vừa rồi đã nói xong xuôi là bây giờ bọn họ phải đi tìm một cái tâm trận còn lại, đến khi tâm trận kia bị phá thì trận pháp này mới có thể hoàn toàn biến tan thành mây khói, biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng biết cái gì thì anh ta lại không nói.
"Tiểu Sinh, anh luôn hồ đồ ngốc nghếch như thế, chuyện này cũng không nhớ, chờ sau khi trở về tôi mua cho anh chút óc heo nhé, anh ăn nhiều một chút, cũng bổ não."
Giống như những tàn hồn dân chúng bình thường bảo vệ kia, bọn họ trải qua sự mài mòn ngày qua ngày cũng quên mất dáng vẻ chân chính của bản thân mình, nhưng đến thời khắc cuối cùng, bọn họ vẫn thanh tỉnh trở lại.
Người chết cũng đã chết rồi, cho dù cứu bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở về như ban đầu.
Lời Bạch Trân Trân nói khiến Trân Tiểu Sinh cảm thấy bối rối, anh ta gãi đầu một cái, cái hiểu cái không nói một câu: "Tôi biết rồi."
Trận pháp có thể nghịch thiên cải mệnh tà ác tới như vậy vốn dĩ không nên tồn tại, cứ coi như cuối cùng hung thủ cũng đã chịu hình phạt nghiêm khắc, trả giá bằng việc hồn phi phách tán vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh như như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Vương Chiêu nhắm mắt lại, đi tới trước cổng chào ở cửa thôn, viên hạt châu đã bể tanh bành từ bên trong la bàn thoát ra bên ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận