Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 820:

Chương 820:Chương 820:
Đợi đến khi tất cả mọi người đi ra từ trong thang máy, Hạ Triêu Yến cũng đi ra theo. Anh ta đi theo dưới chót đội ngũ, không nhanh không chậm đi về phía trước, còn ánh mắt của anh ta thì xuyên qua đám người, đặt chuẩn xác lên người Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đi ở trước nhất chưa từng quay đầu lại, giống như là không biết có người đang nhìn cô, còn ánh mắt Hạ Triêu Yến trở nên càng ngày càng nóng rực, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ngay lúc anh ta gân như mất khống chế, cảm giác nhói trên mu bàn tay kéo thần trí Hạ Triêu Yến lại, anh ta xuýt xoa một tiếng, cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay của mình.
Thật ra vừa rồi Bạch Trân Trân không có dùng bao nhiêu sức, chỉ đủ để lại vài vết đỏ trên mu bàn tay của anh ta, sau khi những vết máu chảy ra đã bị lau sạch sẽ thì vết thương trông có hơi sưng đỏ. Không hổ là vết tích cô để lại, hình dạng đều khác biệt, nhìn cảm thấy như là rất cảnh đẹp ý vui.
Hiển nhiên Bạch Trân Trân đối xử với anh ta khác biệt.
Hạ Triêu Yến bởi vì cúi đầu nhìn vết thương trên tay mà không theo sau kịp thời, cuối cùng vẫn là Ông Tấn Hoa gọi anh ta một tiếng mới kéo lại sự chú ý của anh ta trở về.
"Anh Hạ, anh mau mau đuổi theo."
Hạ Triêu Yến hoàn hồn, lập tức tăng tốc bước chân đi theo.
Trước đó anh ta tụt lại phía sau cùng, vốn dĩ cũng chẳng phải sốt ruột, nhưng lần này, Hạ Triêu Yến đã xuyên qua đám người, đi bên người Bạch Trân Trân.
Có điều bởi vì ánh sáng trong hành lang quá mờ, Bạch Trân Trân nhìn đồ vật không quá rõ ràng, lúc cô nắm tay Hạ Triêu Yến đã dùng sức hơi mạnh, móng tay dài lại lần nữa xẹt qua mu bàn tay của Hạ Triêu Yến.
"Cẩn thận chút, người ở chỗ này muốn tiết kiệm không gian, sẽ đặt đồ trong nhà ở bên ngoài, anh chú ý chút, ngã sấp xuống thì phiền lắm."
Bạch Trân Trân: "...'
"Có em ở đây, không phải sao? Anh sẽ không gặp nguy hiểm, em sẽ bảo vệ anh đúng không?”
Bạch Trân Trân dịu giọng dặn dò Hạ Triêu Yến một phen, sợ cậu ấm nhà có tiền này không biết tình huống của nhà công cộng, Bạch Trân Trân cố ý giải thích mấy câu. Nhưng mà Hạ Triêu Yến không có nghe lọt tai lời Bạch Trân Trân nói, anh ta mỉm cười nhìn Bạch Trân Trân, trong mắt chỉ toàn là bóng hình của cô.
Nhìn dáng vẻ ngu si của Hạ Triêu Yến, Bạch Trân Trân cam chịu vươn tay ra, nắm tay của anh ta, bảo: "Được rồi được rồi, em dắt anh đi, tránh cho cậu ấm nhà anh lại làm mình trượt chân nữa."
Con hạc giấy tinh xảo kia phe phẩy cánh, hào quang màu vàng nhạt bay lả tả rơi vãi xuống, theo từng đợt vẫy cánh của nó, trên không trung để lại vết tích một đường hào quang vàng ngắn ngủi. Trong ánh đèn hành lang lờ mờ, nhưng khuôn mặt trắng muốt như ngọc của Bạch Trân Trân dường như cũng lóe sáng óng ánh trong bóng đêm, cô hấp dẫn người khác quá mức, lực chú ý của Hạ Triêu Yến đều không khống chế nổi mà đặt lên mặt của cô. Bởi vì quá mức chuyên chú, thậm chí Hạ Triêu Yến không có chú ý tới đồ vật dưới chân, anh ta không biết bị thứ gì quấn chân, thân thể không thể không lảo đảo mấy cái, vẫn là Bạch Trân Trân kịp thời vươn tay tóm anh ta lại mới không khiến anh ta ngã xuống đất.
Móng tay của Bạch Trân Trân cũng không phải là dao, xem như xẹt qua mu bàn tay của anh ta thì nhiều lắm chỉ là cọ rách da, để lại chút xíu máu, sẽ không có gì trở ngại. Nói xong, Bạch Trân Trân liền muốn buông tay Hạ Triêu Yến, có điều đối phương lại trở tay nắm chặt tay Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, không sao, anh không cân nắm chặt, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại mà."
Hạ Triêu Yến đau tới mức sít một tiếng, Bạch Trân Trân lập tức nói: "Anh Triêu, có phải em làm anh bị thương rồi hay không? Xin lỗi, vẫn nên là em bỏ tay anh ra đi."
Chờ sau khi đến nơi, Bạch Trân Trân vô thức rút tay mình từ trong tay Hạ Triêu Yến ra, sau đó đưa tay về phía hạc giấy đang bay quanh. Hạc giấy đáp xuống trong lòng bàn tay của Bạch Trân Trân, ánh hào quang màu vàng kim trên người nó tán đi, lập tức hóa thành bột mịn, biến mất không còn thấy tung tích.
Thời gian hai người lãng phí cho trò chuyện cũng không nhiều, sau khi hạc giấy bay ra ngoài cách đó một khoảng, đang dừng lại ở cách đó không xa, cứ yên lặng xoay vòng.
Bạch Trân Trân thấy thế, lập tức kéo Hạ Triêu Yến chạy tới.
Lòng bàn tay của cô nóng hừng hực, ấm áp hơn tay mình nhiều, cầm tay của cô, mình an tâm.
Bạch Trân Trân phủi tay, chỉ vào căn phòng trước mặt nói: "Có lẽ chủ nuôi ngân trùng trong căn phòng này.'
Trong thân thể bốn người đã chết đều có ngân trùng, và bọn họ cũng là bị ngân sâu hại chết, tìm được chủ nuôi ngân trùng đồng nghĩa tìm được hung thủ giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận