Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 489:

Chương 489:Chương 489:
Lá bùa sau khi được dán lên trên đỉnh đầu bắt đầu tự động cháy rụi một cách bất thình lình.
Vương Chí Kiệt sợ hết hồn, chỉ muốn đi che chở anh mình theo bản năng: "Đầu anh tôi cháy rồi, mau cứu hỏal"
Nhưng cậu còn chưa xông tới nơi đã bị người khác túm lấy, Ông Tấn Hoa và Từ Phong một trái một phải nắm bả vai cậu, Vương Chí Kiệt căn bản không có cách nào tiến lên.
"Lửa kia không phải lửa thông thường, cháy không tới anh cậu đâu."
Vương Chí Kiệt vừa nghe thì thoáng bình tĩnh lại, sau khi ổn định tinh thân nhìn lại, cậu phát hiện ra ngọn lửa trên lá bùa cháy là màu vàng nhạt, sau khi lá bùa bị cháy rụi, ánh sáng màu vàng lấm tấm rơi xuống sau đó ngưng kết lại với nhau chui vào đầu Vương Chí Thanh.
Vương Chí Kiệt: "...
Cảnh tượng này đúng là quá mức tưởng tượng được, hoàn toàn vượt xa nhận biết của Vương Chí Kiệt, miệng của anh ta há ra rồi lại khép lại hồi lâu mà cũng không thể tìm được tiếng nói thuộc về bản thân mình.
Tại sao có thể như vậy?
Bạch Trân Trân: "...'
Toàn thân cậu đều có chút mơ màng, mở miệng cả nửa ngày cũng không thể nói ra một câu đầy đủ.
Loại cảm giác đó rất khó để có thể dùng ngôn ngữ hình dung, nếu như không nói cô cảm giác bản thân hiện tại đang dùng chung một số thị giác kì quái cùng với người khác.
Những lá bùa này đều được Bạch Trân Trân vẽ ra, cô có một loại cảm ứng vi diệu với sức mạnh của bùa giấy, sau khi những điểm sáng màu vàng kia chui vào trong đầu Vương Chí Thanh, cô có thể cảm nhận được chúng đang tuần tra đi tới đi lui trong đầu cậu ta.
Bạch Trân Trân cất số lá bùa còn dư lại, cô cau mày, nhích tới gần Vương Chí Thanh đã hôn mê bất tỉnh.
Xúc cảm dính nhớp, chất nhờn kỳ quái không lôi ra được, còn có một vài rãnh kì quái...
Đây là ma thuật sao? Hay là thứ gì đó khác?
Cảnh tượng này bị Bạch Trân Trân nhìn thấy, cô chỉ có cảm giác tinh thân mình sắp bị ô nhiễm tới nơi rồi, nhất là khi thịt mầm nhỏ kia không ngừng ngọ nguậy, thịt mầm nhỏ chẳng chịt rậm rạp dính sát một chỗ với não nhìn giống như lông do não sinh ra.
Bạch Trân Trân từng nhìn thấy não, nhưng não của Vương Chí Thanh lại không quá giống cấu tạo não nhân loại mà cô đã từng gặp, trên não cậu ta còn bao phủ một tầng thịt đỏ mong mỏng, những thứ thịt đỏ kia giống như vẫn còn sống, bám chắc trên não của cậu, theo hoạt động não mà nhúc nhích lên xuống.
Bạch Trân Trân nín thở nhìn, cô nhìn thấy vô số thịt mầm nhỏ mịn màu đỏ cắm rễ thật sâu trong đầu của Vương Chí Thanh, hút não cậu ta từng chút một để vận chuyển tới lớp thịt đỏ mong mỏng dính nhớp kia.
Cảm giác kiểu này đúng là không tốt nhưng Bạch Trân Trân vẫn cắn răng cố chống đỡ, đến cuối cùng cô hít sâu mấy cái, dứt khoát nhắm hai mắt lại, chuyên tâm cảm thụ tin tức mà những ánh sáng màu vàng kia truyền vê. Đã tìm được nguyên nhân Vương Chí Thanh thành ra như bây giờ, vừa đúng lúc điểm sáng màu vàng biến mất, Bạch Trân Trân cũng không có cách nào xem được tiếp, cô mở mắt, vừa mới định nói gì đó nhưng thực sự không đè ép được ham muốn nôn ói cuồn cuộn xông tới, cô che miệng vọt vào phòng vệ sinh bên cạnh sau đó nôn oọe.
Nhưng cho dù là như vậy thì thương tổn mà cảnh tượng này mang tới cho cô vẫn cực kỳ lớn, nhất là khi cô không phải dùng mắt nhìn mà dùng cảm quan xâu chuỗi lại một chỗ nào đó cảm nhận được, loại cảm quan này trực tiếp tác động trên linh hồn nên sang chấn mà Bạch Trân Trân phải chịu là có thể tưởng tượng được.
Bạch Trân Trân: "II"
Mặc dù hình ảnh gây chán ghét Bạch Trân Trân đã gặp không ít nhưng dù sao bản thân cô là một nhập liệm sư, suốt ngày giao thiệp với thi thể, thi thể thiên hình vạn trạng nào mà cô chưa thấy qua?
Thực ra con sâu màu đỏ mà đêm hôm đó Trần Tiểu Sinh nhổ ra cũng không khác thứ đồ chơi này là mấy, nhưng tính công kích dội tới lại hoàn toàn trái ngược, nhất là Bạch Trân Trân dung linh thức của bản thân để nhìn, cô cảm thấy hình như linh thức của mình cũng đã bị con sâu kia chiếm lấn...
Ngay lúc Bạch Trân Trân đang nôn oe, Trân Tiểu Sinh vội vàng hoàng hốt vọt từ bên ngoài vào.
"Sư phụ, cô bị làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Vừa nói, Trần Tiểu Sinh vừa vội vã nhìn vào trong bồn cầu, kết quả phát hiện trong bồn cầu sạch sẽ không có gì, lúc này Trần Tiểu Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đưa mắt nhìn lên người Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, cô không có sao chứ? Chẳng lẽ cô cũng trúng chiêu nôn ra sâu?"
Bạch Trân Trân mặt không đổi sắc đẩy Trần Tiểu Sinh ra, sau đó rửa mặt đơn giản một chút rồi mới đi từ trong phòng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận