Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1158:

Chương 1158:Chương 1158:
Sau khi nói xong những lời này, Bạch Trân Trân gật đầu một cái với bọn họ, sau khi nói hẹn gặp lại, cô đóng cửa lại không một chút lưu luyến.
Bốn người bị nhốt ở ngoài cửa, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ im lặng đi xuống lầu, lái xa trở lại nhà Hách Cầm Vận.
"Vậy mọi người thấy lời Trân Trân nói thế nào? Có phải cô ấy đang kể chuyện giật gân hay không?"
Sau khi trở lại nhà Hách Cầm Vận, bọn họ cũng không tách ra mà tập trung lại với nhau, nhắc tới những chuyện Bạch Trân Trân đã nói lúc trước.
Ba người lần lượt phát biểu ý kiến của mình, ý kiến vẫn không thống nhất với nhau, mọi người nói chuyện rất lâu mà không ai có cách thuyết phục được người khác, nhưng mọi người hàn huyên tới cuối lại phát hiện Kỳ Lỗi vẫn không mở miệng.
Vương Chiêu quay đầu nhìn về phía Kỳ Lỗi vẫn luôn im lặng không nói gì ngồi một bên, sau khi do dự một chút, mở miệng hỏi: "Kỳ Lỗi, rốt cuộc khi cậu và co Bạch ở trên đảo nhỏ đã xảy ra những chuyện gì? Sao tôi cảm thấy sau khi cậu trở về lại giống như đã biến thành một người khác?"
Nhất là khi đang đối mặt với Bạch Trân Trân, biểu hiện của Kỳ Lỗi rất mất tự nhiên, cảm giác mất tự nhiên đó không giống như đang đối mặt với cô gái mà mình yêu thương, ngược lại còn mang cảm giác gì đó khác.
Cho nên anh ta cũng muốn hỏi Kỳ Lỗi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh ta đột ngột như biến thành một người khác.
Phải biết chuyện kêu gọi quỷ môn cũng không phải dễ dàng như thế, tao đổi cùng với âm thần là vấn đề đã khó lại càng khó hơn, mặc dù âm thần không bằng những thân linh khác nhưng đó cũng là thần linh đàng hoàng, dù có là huyền thuật sư khi muốn nói chuyện cũng làm đầy đủ công tác chuẩn bị.
Kỳ Lỗi phun ra một hơi nặng nề, cuối cùng cũng không trâm mặc nữa.
Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đang ở đó đều hít một hơi khí lạnh, bọn họ ngơ ngác nhìn Kỳ Lỗi như thể nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm gì đó, hoàn toàn không dám tin những gì mình vừa nghe được.
"Hơn nữa cô ấy còn có thể trao đổi với âm thần, thái độ của âm thần với cô ấy cũng rất tốt, hơn nữa còn hứa hẹn cô ấy có thể cung phụng linh phản lão hoàn."
"Bạch Trân Trân mở quỷ môn rất dễ dàng, cô ấy không cần chọn thời gian, không cần chọn địa điểm, không cần tắm rửa thay quần áo, không cần chuẩn bị tam sinh lục súc, không cần lập đàn tế lễ, gọi quỷ môn ra rất dễ dàng."
"Điều này sao có thể? Đây không phải sự thật... cô ấy thực sự lợi hại như vậy sao?"
Ánh mắt của mọi người đều tụ hết lên người Kỳ Lỗi, chờ anh ta mở miệng nói.
Bởi vì những chuyện này quá mức khó tưởng tượng được, cũng thực sự không thể tin nổi, nên mọi người rất khó tin chuyện này là sự thật.
Mọi người vốn dĩ còn cho rằng địa phủ không muốn có nhiều giao lưu với dương gian cho nên mới làm như thế nhưng bây giờ có vẻ như chân tướng mọi chuyện không phải là như vậy.
Nếu như bọn họ biết Bạch Trân Trân tùy tiện mở một cái ngã tư đường có thể mở quỷ môn, ngoài ra lúc cô ở âm dương giới cũng có thể mở quỷ môn, còn thân thiết tới mức để âm thần đưa cô ra khỏi âm dương giới thì sợ là lúc này đã nhảy từ dưới đất lên.
Bây giờ những người trong huyền môn có thể kêu gọi quỷ môn lác đác không có bao nhiêu, người có thể trao đổi với âm thần lại là của quý hiếm có.
Không đợi bọn họ mở miệng, Kỳ Lỗi đã nói: "Sẽ không, tôi biết mọi người sẽ không làm như vậy đâu."
"Lúc chúng tôi vào âm dương giới trên đảo nhỏ, ở trong một quỷ vực đã nứt vỡ tan tành, vì một linh hồn cứu chưa ra mà cô ấy kiên quyết vào một quỷ vực sắp biến mất."
Nói tới đoạn này, Kỳ Lỗi ngẩng đầu nhìn về phía ba người đang đứng tại chỗ: "Trong tình huống giống như lúc đó, các cậu sẽ lựa chọn giống như cô ấy sao?"
Nhưng biểu cảm của Kỳ Lỗi lại nói cho mọi người biết tất cả những điều này đều là sự thật.
Kỳ Lỗi nói ra những lời này xong, mọi người cũng rơi vào im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
"Có vài lời Bạch Trân Trân nói rất đúng, chúng ta đã mất đi sự kính sợ với sinh mạng."
Đó không phải là thứ tạp nham không đáng nhắc đến, cũng không phải con số thuận miệng nói ra, đây chính là tính mạng của sáu mươi hai con người sống sờ sờ, bọn họ còn nhỏ như vậy, cũng còn chưa trưởng thành, chưa được hưởng thụ cuộc đời của mình, ngay tại thời điểm rực rỡ nhất mất đi sinh mạng của chính mình.
"Có phải chúng ta đã quá máu lạnh vô tình rồi không?”
Khi những quỷ hồn kia là người sống họ còn chẳng bỏ qua tất cả mọi thứ để đi cứu huống chỉ là đi cứu quỷ hồn.
Mà bọn họ vốn dĩ có đi cứu.
Bọn họ không nói lời nào song Kỳ Lỗi cùng biết sự lựa chọn của bọn họ là gì.
Lời Bạch Trân Trân nói vốn đã khiến nhịp tim của bọn họ phập phồng, lời của Kỳ Lỗi càng khiến bọn họ rơi vào trầm mặc, không biết nên nói gì mới tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận