Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 494:

Chương 494:Chương 494:
Vương Chí Kiệt nhìn Bạch Trân Trân bằng ánh mắt mờ mịt, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng: "Nhưng mà tôi không có gì cả, tôi chỉ có tương lai của bản thân tôi mà thôi, tôi nói sau này sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao?"
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn cậu: "Vương Chí Kiệt, thực ra có chuyện làm tôi thực sự rất tò mò."
Vương Chí Kiệt có chút sửng sốt, lúng túng nói: "Cái gì chứ?”
Bạch Trân Trân chỉ chỉ Từ Phong, rồi lại chỉ sang Ông Tấn Hoa.
"Có phải cậu đang cố làm ra vẻ quên rồi không, hai người bọn họ là người nhà nước, một người là giám sát của sở cảnh sát, một người là trưởng khoa chứng cứ, còn tôi, chỉ là một cố vấn đặc biệt mà sở cảnh sát mời tới thôi.
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn Vương Chí Kiệt, kéo những thứ mà cậu cố gắng giấu diếm không chú ý tới đặt lên trên mặt nổi.
"Cho nên tôi cũng có chút tò mò, là một công dân tuân thủ luật pháp Hương Giang, sau khi gặp chuyện thì người đầu tiên cậu tin tưởng phải là cảnh sát chứ? Tại sao cậu lại cầu xin tôi?"
Môi Vương Chí Kiệt hơi rung rung lên, cậu lúng túng đáp lời: "Bởi vì cô Bạch rất lợi hại..."
Có điều nếu sư phụ mình đã không chối, Trần Tiểu Sinh cũng ngoan ngoãn không nói gì, cùng lắm là trâm mặc đi theo sau lưng sư phụ mình, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Vừa nói, Bạch Trân Trân liền đứng lên, cô đi qua Vương Chí Kiệt, đi tới bên cạnh Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Từ Phong có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Ông Tấn Hoa đã thuận thế tiếp lời: "Cô Bạch, là chúng tôi không cân nhắc, cô vốn chỉ hỗ trợ vì tình cảm, chúng tôi sẽ không ép cô làm chuyện bản thân cô không muốn làm."
"Giám sát Từ, trưởng khoa Ông, tôi không muốn làm vụ án này nữa, không có ý nghĩa gì cả, tôi vốn đã chẳng có năng lực gì mà cậu ta còn giấu cái này diếm cái kia, không có ý nghĩa gì hết."
Hỗ trợ vì tình cảm? Không phải như vậy chứ? Anh ta nhớ không nhầm thì hình như Bạch Trân Trân đã từng nói với anh ta làm cố vấn đặc biệt là có tiền cầm tay, từ lúc nào biến thành hỗ trợ vì tình cảm?
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Đến giờ rồi mà cậu vẫn còn không trung thực, tôi ghét nhất là người không nói thật."
Ông Tấn Hoa lắc đầu một cái, nói bằng giọng tiếc nuối: "Cô Bạch cũng chỉ là cố vấn đặc thù do bọn tôi mời mà thôi, cô ấy là người hỗ trợ vì tình cảm, có muốn giúp hay không đều do cô ấy quyết định, chúng tôi không có cách nào chi phối suy nghĩ của cô ấy."
Ban đầu Vương Chí Kiệt còn quỳ dưới đất nhưng nhìn thấy Bạch Trân Trân rời đi không thèm quay đầu lại, cậu hoảng hồn hỏi theo bản năng.
"Giám sát Từ, trưởng khoa Ông, không phải các người tới tra án sao? Tại sao lại để cô Bạch bỏ đi? Các người không ngăn cô ấy lại sao?"
Bạch Trân Trân gật đầu với Ông Tấn Hoa, gọi Trần Tiểu Sinh chuẩn bị đi ra ngoài. "Cô Bạch thực sự xin lỗi tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt, cô Bạch, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần cô chịu giúp thì tôi có thể đưa hết tiền cho cô..."
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đều bày tỏ, Bạch Trân Trân là một cá nhân tự do không chịu khống chế, cô sẽ không nghe theo lệnh của Từ Phong và ông ấn hoa.
Sắc mặt Vương Chí Kiệt không ngừng biến đổi, mắt thấy Bạch Trân Trân sắp kéo cửa phòng bệnh ra bỏ đi, Vương Chí Kiệt cuối cùng cũng hoảng hồn, cậu gấp gáp hét lên.
Mắt Từ Phong hơi lóe lên, anh cũng nói giúp vào: "Cô Bạch không phải cấp dưới của chúng tôi, có giúp hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cô ấy, vụ án thì chúng tôi sẽ tiếp tục tra xét nhưng bên chỗ cô Bạch thì chúng tôi không thuyết phục được cô ấy."
Bạch Trân Trân cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra bên ngoài, Vương Chí Kiệt không ngờ Bạch Trân Trân sẽ khó nói chuyện như thế, cậu cắn răng một cái, giọng nói lại nâng cao lên mấy độ.
“Tôi nói gì chứ?”
Bạch Trân Trân mở miệng, tỏ ý bảo Vương Chí Kiệt nói.
Dưới tiếng gào thét của Vương Chí Kiệt, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng dừng bước, cô xoay người quay lại, một lần nữa ngồi xuống ghế.
"Tôi giao tất cả mọi thứ cho cô hết, van xin cô..."
Vương Chí Kiệt vẫn có chút ngẩn người, nhất thời không biết nên mở miệng từ đâu.
"Cô Bạch, chỉ cần cô chịu giúp thì cô bắt tôi làm gì tôi cũng cam lòng, tôi có thể viết hợp đồng, có thể kí tên đồng thuận, cái gì tôi cũng có thể làm, van xin cô giúp tôi một tay."
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng: "Giả bộ cái gì chứ? Cậu không có đần như cậu biểu hiện vậy đâu, nếu như cậu đần thật thì cậu và anh cậu còn có thể sống chung hòa bình tới bây giờ?"
Sắc mặt Vương Chí Kiệt có chút mất tự nhiên: "Tôi với anh tôi là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận