Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 220:

Chương 220:Chương 220:
Sau khi cúp điện thoại, Ông Tấn Hoa cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng cứ luôn đúng lúc này Từ Phong sẽ từ bên ngoài xông vào.
"Tấn Hoa, cậu nhìn chằm chằm điện thoại kiếm cái gì thế? Chuẩn bị gọi cho ai?"
Ông Tấn Hoa lấy lại tinh thần, buông điện thoại xuống, rất nhanh anh đã điều chỉnh xong cảm xúc, không trả lời vấn đề của Từ Phong, hỏi ngược lại .
"Thế nào? Tìm được thân thể của Châu Mẫn Du chưa?"
Từ Phong rót một ly nước lớn, lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa, có điều đã có phương hướng rồi, dự đoán chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu, hai người trao đổi về tình tiết vụ án chốc lát, sau đó lại bận rộn làm việc của mình.
Trước khi đi, Từ Phong nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Tấn Hoa, vừa rồi có phải cậu gọi điện thoại cho cô Bạch không?”
Nói dễ nghe một chút thì là ổn trọng, nói khó nghe một chút thì anh là một người rối.
Từ Phong gãi đầu một cái, không quá chắc chắn nói: "Chắc là trực giác, hơn nữa tôi cảm thấy trạng thái lúc cậu điện thoại với cô Bạch nhìn khác lắm, nhìn càng giống như là người sống."
Từ Phong cong khóe môi, chỉ vào mặt Ông Tấn Hoa: "Vừa rồi lúc tôi nhìn thấy cậu, cậu đang cười, bây giờ khóe môi của cậu còn chưa hạ xuống đâu, còn còn nói tôi nói bậy?"
Anh không giống người sống hồi nào? Cách hình dung này của Từ Phong thật khiến người ta nổi giận.
Ông Tấn Hoa: "Không biết nói thì cậu có thể không nói."
Từ Phong và Ông Tấn Hoa là anh em chí cốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người anh em này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách của người anh em này hơi khó chịu điểm này.
Ông Tấn Hoa nhìn Từ Phong, mở miệng nói: "Vì sao cậu lại đoán thế?"
Dạng người này mặc dù không phổ biến cho lắm, nhưng cũng không phải không có, sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt đời thường.
Vì thay đổi tật xấu này của Ông Tấn Hoa, Từ Phong đã hao tốn không ít hơi sức, kết quả cuối cùng cũng không tạo được hiệu quả gì.
Thậm chí Từ Phong đã lén gặp chuyên viên tâm lý, muốn hỏi thử có phải Ông Tấn Hoa có vấn đề ở đâu không, nhưng chuyên viên tâm lý lại nói, Ông Tấn Hoa không có vấn đề, anh thuộc tuýp người cảm xúc không dao động quá mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, tâm trạng của anh vẫn luôn rất ổn định, bất kể là Từ Phong tức giận cũng được, phẫn nộ cũng được, nhưng lúc Ông Tấn Hoa giao lưu với anh thì không có quá nhiều sự thay đổi cảm xúc.
Sự chú ý của cái tên này chắc đặt lộn chỗ rồi, thế mà nói với mình những thứ không có này?
Từ Phong không nhịn được hỏi một câu: "Tấn Hoa, có phải cậu thích cô Bạch không?”
Ông Tấn Hoa ngẩng đầu nhìn Từ Phong: "Tôi cảm thấy cậu hơi ồn ào, bản án tra xong rồi sao? Cậu còn rảnh rôi quan tâm mấy chuyện này à?"
Vốn cho là đời này Ông Tấn Hoa sẽ cứ thế trôi qua, ai có thể ngờ rằng thế mà còn có thể gặp được một người khiến cảm xúc của anh sinh ra thay đổi.
Từ Phong: ”...'
Hai người giấy nhỏ một trái một phải ngồi trên bờ vai của Bạch Trân Trân, bọn họ lo lắng nhìn Bạch Trân Trân, nhẹ giọng hỏi: "Trân Trân, em không có chuyện gì chứ?”
***
Được rồi, anh vẫn còn rất nhiều công việc phải bận rộn, không có thời gian lãng phí ở những chuyện không có ý nghĩa này.
Đợi đến sau khi Từ Phong rời đi, trong phòng chỉ còn một mình Ông Tấn Hoa, những lời vừa rời của Từ Phong chợt lóe lên trong đầu của anh, Ông Tấn Hoa hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía điện thoại bị anh để ở một bên.
Những chuyện xảy ra vừa rồi vẫn mang đến cho Bạch Trân Trân chút ảnh hưởng, cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, và cảm thấy cực kỳ đói khát, vốn là định chịu đựng đói khát lên giường đi nghỉ ngơi, nhưng cô cảm thấy dạ dày mình giống như có lửa đang cháy, Bạch Trân Trân vuốt vuốt bụng của mình, mặt tối sâm lại đi tìm đồ ăn.
Nhìn thấy hình như Ông Tấn Hoa lại trở về dáng vẻ không hề bận tâm trước đó, Từ Phong cong khóe môi, vốn là muốn nói cái gì, có điều anh quan sát mặt của Ông Tấn Hoa chốc lát, cuối cùng vẫn thông minh không nói gì.
"Trân Trân, sắc mặt của em có vẻ không tốt lắm, chi bằng em đến bệnh viện khám thử xem?”
"Trân Trân, em đã ăn không ít rồi, lại ăn tiếp liệu dạ dày có sao không?"
Từ khi Bạch Trân Trân bắt đầu ăn cho đến bây giờ đã qua hai mươi phút rồi, bàn tay của cô chưa từng ngơi nghỉ một giây, đã sắp moi móc rỗng đồ ăn trong tủ lạnh.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai rất lo lắng tình hình của cô, không nén được hỏi thăm.
Tủ lạnh vốn được nhét chứa gần như đầy đã trống không, lúc này Bạch Trân Trân mới cảm thấy được trong dạ dày dễ chịu hơn chút, não đang mất tỉnh táo cũng chợt bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận