Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 953:

Chương 953:Chương 953:
Nhưng cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn dùng ý chí mạnh mẽ để khắc chế khát vọng muốn mở mắt của mình.
Không thể nhìn.
Con mắt là cửa sổ linh hồn, nếu cô nhìn Lâm Yến Bình, đối phương sẽ nhận ra sự tồn tại của cô.
Hiện tại Bạch Trân Trân có thể khẳng định trăm phần trăm rằng Lâm Yến Bình không thể dùng năng lực của bản thân định vị sự tồn tại của cô, cô ấy chỉ đang suy đoán thôi, đánh cược có lẽ Bạch Trân Trân đang ở chỗ này.
Nếu như Bạch Trân Trân mở mắt, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Yến Bình, đối phương đã có thể nắm chắc sự tồn tại của cô. Cho nên đối phương mới nghĩ hết tất cả biện pháp thúc giục Bạch Trân Trân mở mắt nhìn cô ấy.
Căn phòng dụng cụ lớn là thế, nhưng thật ra chỗ trốn rất ít, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Yến Bình vẫn không thể tìm được cô, chỉ có thể dùng tiếng nói để lừa gạt Bạch Trân Trân.
Câu từ của cô ấy tràn đầy tính dẫn dắt, chỉ cần ý chí của Bạch Trân Trân yếu kém hơn chút, hiện tại đã bị đối phương phá phòng.
"Không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, không thể để lộ mình..."
Nếu có ai có thể nhìn thấy Bạch Trân Trân, sẽ phát hiện lúc này toàn thân cô bị ướt đẫm mồ hôi, nhìn như là mới vớt ra từ trong nước.
Lâm Yến Bình rất kiên nhẫn, mặc dù cô ấy không tìm thấy vị trí của Bạch Trân Trân nhưng cảm thấy cô nhất định ở bên trong phòng dụng cụ này, cho nên liên tục tìm kiếm sự tồn tại của cô, đồng thời dụ dỗ Bạch Trân Trân mở mắt nhìn cô ấy.
Theo thời gian dần trôi qua, sự mê hoặc trong lời nói của đối phương cũng trở nên càng ngày càng kinh khủng, trên trán Bạch Trân Trân đổ mồ hôi mỏng, cô cắn chặt răng, chống cự lại sức hấp dẫn đang ở khắp mọi nơi.
Lâm Yến Bình rất chân thành, cô ấy nói với Bạch Trân Trân, mình không có ác ý, muốn mở mắt Bạch Trân Trân nhìn cô ấy một cái.
Có đôi khi chân thành là chiêu tất sát, nhưng một vài thời điểm thì là bùa đoạt mạng, chẳng hạn như hiện tại, chân thành chính là bùa đoạt mạng.
Có vài lần Bạch Trân Trân đã suýt làm theo lời nói của đối phương mà mở mắt nhìn cô ấy, thế nhưng cuối cùng Bạch Trân Trân vẫn cưỡng ép nhịn xuống.
Bạch Trân Trân không ngừng ám chỉ thôi miên bản thân, ngăn cản sự cám dỗ của đối phương.
Lúc này cả người Bạch Trân Trân bủn rủn, kiệt sức, cô cảm thấy Lâm Yến Bình đã không ở đây nữa, có lẽ mình đã an toàn.
Sau khi tìm kiếm rất lâu Lâm Yến Bình vẫn không phát hiện sự sự tồn tại của Bạch Trân Trân, đến cuối cùng dường như đối phương đã từ bỏ, sau một tiếng thở dài, cô ấy cất bước rời đi.
Cửa phòng dụng cụ mở ra lại khép lại, có vẻ như người gây nên cảm giác chèn ép cực mạnh cho Bạch Trân Trân đã rời đi, phòng dụng cụ lại trở vê im lặng.
"Xem ra Trân Trân không ở đây." Cô bất chợt nhận ra mình chỉ nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa chứ không nghe thấy tiếng bước chân rời đi ngoài cửa, điều này mang ý nghĩa Lâm Yến Bình không hề rời đi, chỉ cân cô mở mắt thì có thể nhìn thấy đối phương. Và đồng thời, ở giây phút cô nhìn thấy đối phương, Lâm Yến Bình sẽ phát hiện sự tồn tại của cô.
Cảm giác này giống như chỉ cần cô mở mắt thì sẽ nhìn thấy hai con mắt tàn khốc vô tình của một con thú khổng lồ, và cô cũng sẽ bị đối phương cắn nuốt không chừa bã.
Bạch Trân Trân: "II"
Cô vô thức muốn mở mắt, nhưng khi đang chuẩn bị mở mắt ra, Bạch Trân Trân đột nhiên cảm thấy một đợt khí lạnh thấu xương bay lên từ lòng bàn chân, trong nháy mắt này, cô cảm thấy mình như đang bị một con thú khổng lồ thời viễn cổ để mắt.
Dù sao dựa theo bản năng của con người, sau khi cô mở mắt thì đầu tiên nhất nhất định là nhìn vào cửa, xác định Lâm Yến Bình có rời đi hay chưa. Và đối phương chỉ cần làm giả hiện tượng như mình đã rời đi, sau đó ôm cây đợi thỏ, chờ Bạch Trân Trân nhìn là được rồi.
Vì lừa cô xuất hiện, đối phương đã sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Ôi chao, đã vậy mà vẫn có thể duy trì bình thản sao?"
Trong lúc này thời gian trở nên vô cùng dài, dường như đã qua rất lâu rất lâu, Bạch Trân Trân nghe thấy giọng Lâm Yến Bình lại vang lên.
Ý nghĩ này khắc sâu trong đầu của Bạch Trân Trân, cô mím môi, đè xuống suy nghĩ đang điên cuồng kêu gào cô mở mắt trong đầu, cô nhắm chặt mắt lại, không nói lời nào, cũng không tạo nên âm thanh nhỏ nào. Cô vẫn như vừa rồi, duy trì sự im lặng tuyệt đối.
Sau khi nghe thấy câu này, dòng máu cả người Bạch Trân Trân như đặc lại, trong nháy mắt, Bạch Trân Trân có thể xác định chắc nịch đối phương đã biết cô đang trong phòng dụng cụ, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Lâm Yến Bình không thể định vị vị trí của Bạch Trân Trân, cho nên mới dùng từ ngữ để dụ dỗ cô, hi vọng Bạch Trân Trân có thể mở mắt, tự động để lộ sự tồn tại của mình.
Tuyệt đối không thể mở mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận