Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 176:

Chương 176:Chương 176:
Ban đầu cô ấy cũng tưởng là sau khi Lý Gia Vận chết thì anh có thể thấy mình, biết một tháng qua người ở bên cạnh anh ta không phải cô ấy thực thụ. Ai có thể ngờ rằng Lý Gia Vận chết thì đã chết, ngay cả quỷ hồn cũng không xuất hiện.
Tống Nhã Lan trăm mối không có cách giải, cô ấy luôn cảm thấy tất cả điều này có liên quan đến cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể của cô ấy, cho nên luôn luôn ở bên cạnh không xa không gần người cô ta, muốn biết rõ ràng nguyên nhân là cái gì.
Nghe giọng và nhìn Tống Nhã Lan sa sút, Từ Phong dời chủ đề trở về: "Cho nên, rốt cuộc là Lý Gia Vận chết thế nào?"
Tống Nhã Lan: "..."
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, nhấc mí mắt nhìn về phía Tống Nhã Lan từ chối hợp tác.
"Trông cô thế này, cái chết của Lý Gia Vận không được vẻ vang lắm nhỉ? Cô đã thành quỷ, còn che chở cho người đàn ông của cô à?”
Không nhìn ra, người phụ nữ này là kẻ yêu mù quáng.
Tống Nhã Lan dứt khoát cuộn người lại, từ chối trả lời vấn đề của Bạch Trân Trân.
Từ Phong thấy người giấy nhỏ bị Bạch Trân Trân chửi tới mức toàn thân run rẩy, sợ cô ấy ngất đi, tốt bụng nói.
Tống Nhã Lan tức giận bò lên, chống nạnh hét lên với Bạch Trân Trân: "Cô làm gì đó? Chẳng phải vừa rồi cô nói không quan tâm chuyện bao đồng sao?"
Tống Nhã Lan tức giận cực kỳ, nhưng không thể làm gì Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân lạnh nhạt nói: 'Không có gì, chỉ là lần đầu thấy đồ ngu bị người bán còn giúp người đếm tiên, hơi hiếu kỳ chút, muốn tìm hiểu quá trình thay đổi suy nghĩ của cô."
Mới nói không quan tâm chuyện bao đồng, lát sau lại quan tâm chuyện bao đồng, tại sao cô rảnh dữ vậy?
Mặc dù cô ấy là quỷ, nhưng cô ấy không ngốc, Bạch Trân Trân có thể trông thấy cô ấy, còn có thể vo tròn cô ấy nhét vào bên trong người giấy, coi như đối phương không phải đại sư thì cũng biết chút thủ đoạn Huyền Môn. Huống chi cô ấy còn nhớ rõ hình ảnh Bạch Trân Trân không chút do dự cầm túi đập vào mặt cô ấy, cô ấy không dám đối cứng với Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân duỗi ngón tay chọc chọc vào thân thể của người giấy nhỏ, cô ấy bị đâm lăn lộn trong tay Từ Phong, suýt chút đã lăn xuống từ trong lòng bàn tay của anh.
Lời Từ Phong nói như quả tạ ngàn cân, Tống Nhã Lan hét lên một tiếng, bịt lỗ tai ngồi xổm xuống.
Sau khi Từ Phong nói xong, thân thể Tống Nhã Lan run rẩy càng thêm kịch liệt, thậm chí Bạch Trân Trân hoài nghi, nói không chừng cô ấy cứ run rẩy thế này thì có thể run rẩy tới mức làm cho thân thể người giấy bị rách.
"Lý Gia Vận không có hoài nghi em không phải là em sao?”
"Nhã Lan, em với Lý Gia Vận lớn lên cùng nhau từ nhỏ, kết hôn ba năm, hai người các em sớm chiều ở chung, đôi bên hiểu rõ rành mạch đối phương, tính cách của cô hồn dã quỷ chiếm thân thể của em khẳng định khác biệt rất nhiều, em không thấy lạ sao?" Bạch Trân Trân và Tống Nhã Lan chỉ gặp nhau một lần, thời gian ở chung thậm chí chưa tới nửa tiếng mà đã nhận ra cảm giác không hài hòa trên người đối phương, đương nhiên, cái này có nguyên nhân ngay từ đầu Bạch Trân Trân đã gặp được bản quỷ hồn của Tống Nhã Lan, nhưng kể cả chưa từng gặp bản quỷ hồn của Tống Nhã Lan, Bạch Trân Trân cũng sẽ hoài nghi Tống Nhã Lan. Hết cách, cô chủ của nhà họ Tống, phu nhân của nhà họ Lý, cô ấy không nên có dáng điệu này, với sự sang quý của gia đình phú quý của Hương Giang thì không quan tâm sau lưng là thế nào, chí ít lúc đối mặt với người ngoài thì tác phong sang quý đó vẫn phải thể hiện.
Nào, trong điệu bộ này của cô ấy, những câu còn lại không cần hỏi cũng biết đáp án.
Tống Nhã Lan và Lý Gia Vận lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hai người sớm chiều ở chung, cô ấy có tính cách gì, Lý Gia Vận còn không biết sao?
"Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa, Gia Vận, Gia Vận, anh ấy không ngờ trong thân thể của em đã đổi thành một linh hồn khác, anh ấy không biết..."
Còn Tống Nhã Lan bản người sống kia nhìn càng giống là người nghèo chợt giàu, chỉ ước có thể gắn một đôi cánh tay đắc ý bay lên bầu trời. Cho dù người có tiền có nuôi dưỡng thế nào cũng sẽ không nuôi thành kiểu con cái thế này.
Bạch Trân Trân và Tống Nhã Lan còn chưa chung sống, vừa đối mặt đã có thể nhìn ra cô ta là lạ, Lý Gia Vận và cô ấy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô vợ trẻ của mình đã thay đổi, anh ta sao nhận không ra cho được?
Hiện tại lại nhìn sang Tống Nhã Lan, dáng vẻ của cô ấy đã nói rõ hết thảy.
Cái này rất khó không khiến người ta hoài nghi ẩn tình trong đó.
Nghe ý của Tống Nhã Lan, Lý Gia Vận không những không nhận ra, còn sống ân ân ái ái cùng với Tống Nhã Lan bản người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận