Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 727:

Chương 727:Chương 727:
Đau đớn kịch liệt cuốn tới, nhưng tay Từ Kiều không hề run rẩy chút nào. Bà ấy chuyển động dao găm nhè nhẹ, xoắn nát trái tim vừa đen vừa thối này, hoàn toàn cắt đứt sự sống của Trịnh Hạo Dương.
Đau đớn kịch liệt khiến Trịnh Hạo Dương cũng thức tỉnh, ông ấy thét chói tai khàn cả giọng: "Từ Kiều, con đỉ chó mày! Tao muốn giết mày!"
Từ Kiều há miệng, từng ngụm từng ngụm máu tươi được trào ra từ trong mồm, rõ ràng đã đau đớn cùng cực, thế nhưng trên mặt của bà ấy vẫn đang nở nụ cười.
"Mày đã từng giết tao một lần, mày còn ăn tao, chẳng lẽ mày đã quên sao?"
Ông ấy giết bà ấy một lần, bà ấy cũng giết ông ấy một lần, điều này rất công bằng.
Trái tim Trịnh Hạo Dương bị hủy diệt, ông ấy đã không sống sót thêm được bao lâu, Từ Kiêu mỉm cười nhắm mắt lại.
Sau khi bọn họ chết đi, linh hồn hai người từ trong một thân thể thoát ra.
Sau khi Trịnh Hạo Dương phát hiện mình chết, rít gào nhào về phía Từ Kiều.
"Hóa ra không có ưu thế thân thể sinh học này, mày chẳng là cái thá gì, đã tới nước này rồi, mày còn muốn ức hiếp tao sao?"
Lúc trước Từ Kiều chết thảm khốc, ngay cả thân thể cũng bị chó hoang nhai nuốt, bà ấy một mực đè nén cừu hận nhiều năm như vậy, lúc này đối mặt với kẻ thù sát hại mình, bà ấy đã để lộ tất cả oán hận của mình không về giữ lại chút gì.
Từ Kiều dễ dàng nắm Trịnh Hạo Dương ở trong tay, nhìn Trịnh Hạo Dương đang không ngừng giấy giụa, nhưng lại không có cách nào thoát ra trong tay mình, trên mặt Từ Kiều nở một nụ cười tươi sáng xuất phát từ nội tâm.
Trịnh Hạo Dương còn tưởng rằng mình vẫn có thể giống như khi còn sống, ỷ vào ưu thế mình là thể lực đàn ông, thích ý làm nhục Từ Kiều, thế nhưng lần này, ông ấy đã lầm.
Bà ấy là một lệ quỷ kìm nén oán khí, còn Trịnh Hạo Dương chỉ là một quỷ hồn vừa mới chết thôi, mạnh yếu giữa hai con quỷ đã quá rõ ràng.
"Hóa ra mày cũng chỉ là ỷ vào ưu thế thân thể sinh học để làm nhục tao mà thôi."
Lúc bị vây ở trong thân thể Trịnh Hạo Dương, bởi vì đây không phải là thân thể của Từ Kiều, cho nên linh hồn của bà ấy sẽ ngày ngày suy yếu, nhưng bây giờ, không có thân thể giam cầm, linh hồn hai người đã xuất hiện.
Trước khi đi, Từ Kiều nhìn thoáng qua về phía trước phòng, nơi nào có em gái và con gái của bà ấy, bà ấy rất muốn lại nhìn bọn họ thêm chốc lát...
Từ Kiều không do dự xé rách linh hồn Trịnh Hạo Dương thành mảnh vụn, thậm chí ông ấy còn không kịp kêu thảm thiết thì đã bị Từ Kiều xé nát. Tiếp đó Từ Kiều cắn từng miếng một và nuốt linh hồn Trịnh Hạo Dương xuống, tựa như là ông ấy giết mình vào năm đó, ăn mình như khi đó.
Giết chết người hại chết mình, Từ Kiều cũng đã báo thù cho bà ấy, oán khí tán đi, Từ Kiều nhận được chỉ dẫn của sức mạnh thần bí, quay người đi về phía địa phủ đầu thai.
"Mày quả thật là đang nằm mơ, hiện tại đã đến lúc tao nên báo thù rồi."
Trong nháy mắt linh hồn Từ Kiều biến mất, hình như Trịnh Hân Nghi có cảm nhận, cô ấy sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nước mắt đã xuôi theo hai gò má rơi xuống cuồn cuộn.
"Bé bi, tạm biệt...
Từ Kiều lầm bầm nói một câu, sau đó hồn thể thuận theo chỉ dẫn đi về địa Phủ.
Chỉ là mọi điều của nhân gian đều không còn liên quan gì đến bà ấy kể từ khoảnh khắc bà ấy trở thành quỷ hồn, có thể ở lại nhân gian mười sáu năm, tự báo thù cho mình, đã là ưu đãi mà ông trời cho bà ấy, bà ấy không thể hi vọng xa vời những điều khác.
Tay Trịnh Hân Nghi giơ lên, sờ vào mặt mình, trên mặt chỉ toàn vẻ ngơ ngác: "Sao em lại tự nhiên khóc?”
Những điều xảy ra trước đó đối với Từ Nghiên giống như là một ảo ảnh đáng sợ, có làm sao cô ấy cũng không nghi ngờ Trịnh Hạo Dương luôn luôn dùng vẻ mặt hòa nhã và thái độ rất tốt đối xử với cô ấy sẽ lạnh lùng ra đòn sát thủ với cô ấy.
Từ Nghiên nhớ lại mọi chuyện trước đó, thân thể run lẩy bẩy, hiển nhiên đã sợ hãi cực kỳ.
Đợi đến khi Từ Nghiên bình tĩnh lại, Trịnh Hân Nghi lau khô nước mắt, vội vàng hỏi thăm cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả yêu hận tình cừu đều tan thành mây khói theo cái chết của hai người, chuyện cũ đã qua, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
"Anh Hạo Dương muốn giết tôi, tại sao anh ấy muốn giết tôi..."
Bạch Trân Trân đứng ở một bên đã cảm ứng được gì đó, cô nhìn thoáng qua sân sau, biết Từ Kiều đã báo thù, hiện tại e là đã đi đến địa phủ chuyển thế rồi.
Hiện tại dường như cô ấy còn có thể cảm giác được trên cổ của mình đang có một đôi tay đang bóp nghẹt cô ấy, thậm chí cô ấy có thể nghe được chiếc cổ yếu ớt của mình phát ra tiếng răng rắc răng rắc, giống như một giây sau sẽ bị đối phương bóp đứt.
"Tôi cũng không biết, tôi không nói gì, tôi chỉ là hỏi anh ấy có thể giữ tôi ở lại không, anh ấy đột nhiên muốn giết tôi..."
Nói được mấy câu, Từ Nghiên đã nói năng lộn xộn, nước mắt trào ra mãnh liệt như vỡ đê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận