Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 355:

Chương 355:Chương 355:
Nhưng Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận đều là người trải đời, tuy hai vali tiền nhiều, nhưng vẫn không đủ khiến họ kích động mấy.
dù sao đại sư huyền môn ra tay, chút tiền này cũng chẳng qua là vẫy nước mà thôi.
Sau khi gửi tiền, Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận lại đưa Bạch Trân Trân đi dạo phố, điên cuồng quét hàng từng tâng một, túi mua sắm nhiều đến mức Bạch Trân Trân sắp không xách nổi.
Siêu xe của Đỗ Văn Khiết bị nhét đầy ắp, Bạch Trân Trân ở hàng ghế sau suýt chút không có chỗ ngôi.
Không thể không nói là mua sắm là một phương thức giảm stress rất tốt, hai người họ chơi đùa người thật hóa trang game, chỉ quần áo mua cho Bạch Trân Trân, cộng lại đã có mười mấy bộ, đây còn chưa kể trang sức phụ kiện...
Một đống đồ to như vậy, toàn đều là hai người họ mua cho Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân muốn từ chối nhưng mỗi lần cô còn chưa kịp mở miệng, hai người đã đồng loạt bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn cô, Bạch Trân Trân hết cách với họ.
Đỗ Văn Khiết và Hách Câm Vận lái xe đưa Bạch Trân Trân về nhà, xách túi lớn túi nhỏ đồ chen vào trong nhà của cô.
Nói xong, Bạch Trân Trân mời Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết ngồi xuống, mình thì đi nấu nước pha trà.
Hách Cầm Vận lại nhất trí quan điểm với Đỗ Văn Khiết ở điểm này: "Nhà dưới một trăm mét vuông căn bản không thể ở được, cô không cảm thấy ngột ngạt sao?"
Nhưng thiên kim tiểu thư có cách sống của thiên kim tiểu thư, người bình thường cũng có cách sống của người bình thường, căn nhà hơn sáu mươi mét vuông đã đủ đối với Bạch Trân Trân rồi.
Hai người họ xuất thân giàu có, cho dù ở nơi tấc đất tấc vàng như Hương Giang, đoán chừng chỗ ở cũng đều là nhà to kèm theo vườn, tệ lắm cũng đều là biệt thự hào hoa, hiếm khi họ tới chỗ nhỏ bé như nhà cô.
Bạch Trân Trân: "...'
"Căn nhà này rất tốt, một mình tôi sống hoàn toàn đủ."
Nhìn chỗ ở của Bạch Trân Trân, Đỗ Văn Khiết lắc đầu, sau khi để đồ xuống, cô ta nhìn Bạch Trân Trân, cực kỳ nghiêm túc nói: "Trân Trân, tôi tặng cô một căn nhà, như thế nào? Căn nhà này quá nhỏ, ít nhất phải hai trăm mét vuông mới đủ sống chứ?"
Hách Cầm Vận sợ Bạch Trân Trân hiểu lầm, giải thích: "Trân Trân, tôi và anh họ tôi sáng sớm mai còn phải bay tới Singapore tham gia một buổi tiệc rượu, cho nên không thể ở đây với cô."
Bữa tối do Bạch Trân Trân xuống bếp nấu, cô dẫn hai đại tiểu thư đi siêu thị mua rau, buổi tối quay về ăn lẩu, đây đại khái là lân đầu tiên hai người họ tự mình đi chợ nấu cơm, hai người rất hưng phấn, nhìn cái gì cũng cảm thấy thú vị.
Ăn no uống đủ, thời gian đã không còn sớm, Bạch Trân Trân mời hai người họ ở lại một đêm, nhưng lại bị họ từ chối.
May mà hai người họ không phải kiểu chuyện gì cũng yêu cầu xa hoa, lá trà bình thường hai người cũng uống ngon lành.
Nhưng khóe mắt cô dường như nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, bước chân của Bạch Trân Trân khựng lại, xoay bước đi về phía đó.
Hai người sợ Bạch Trân Trân hiểu lầm, vội vàng giải thích, bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Bạch Trân Trân cười, tiễn hai người họ xuống lầu, đưa mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt của Đỗ Văn Khiết rời đi, sau đó cô mới xoay người chuẩn bị lên lầu.
Đỗ Văn Khiết cũng nói: "Ngày mai tôi và sư huynh tôi phải ra ngoài một chuyến, sáng sớm phải đi rồi, ở chỗ cô không tiện."
"Cô Bạch, bây giờ cô hết bận chưa?”
"Tống Nhã Lan thì sao?"
Hôm qua, sau khi đưa người về, Từ Phong đã trúng chiêu, nếu không phải anh kịp thời phát hiện, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Đã tìm được thân thể của Chu Mẫn Du rồi, tình huống bây giờ của cô ta không tốt lắm."
Bạch Trân Trân hơi ngẩng đầu, nhìn Ông Tấn Hoa: "Là án của Tống Nhã Lan xảy ra vấn đề gì sao?"
Hôm nay Từ Phong lại đến bệnh viện, nhưng không phát hiện Chu Mẫn Du có gì không đúng, nhưng bác sĩ nói rồi, nhiều khí quản trong cơ thể cô ta suy kiệt, đoán chừng nhiều nhất ba ngày, cô ta sẽ bởi vì khí quản suy kiệt mà chết.
Ông Tấn Hoa từ trên xe xuống, mỉm cười lên tiếng hỏi một câu.
Bạch Trân Trân nhớ tới cô ta, bèn hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận