Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 105 - Xem phim ma

Chương 105 - Xem phim ma

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 105: Xem phim ma

“Cậu tin không, cách đây không lâu mình cũng giống hệt cậu. Chán nản, ủ dột, mất phương hướng. Mới một tháng trước thôi, ba mình vẫn còn gửi cho mình cả một thùng tài liệu ôn thi công chức. Một thùng to như này này, đầy tràn, nặng không sao khiêng nổi.”

Cam Cam mở to mắt đầy khiếp sợ: “trời đất, vậy cậu phải làm sao?”

Thật không ngờ, Đường Tư Kỳ có năng khiếu hội hoạ như vậy mà gia đình lại không ủng hộ.

“Còn làm sao được nữa, mình không nghĩ là sẽ thi nên đăng lên mạng rao bán rồi”, Đường Tư Kỳ cười khổ.

Thật là một nước đi không ngờ tới, Cam Cam rất mắc cười nhưng lại cười không nổi. Chồng tài liệu thi tư pháp ở nhà cô sợ rằng phải cao trên một mét rồi ấy chứ. Mỗi lần nhìn thấy nó là cô ngán tới tận cổ nhưng trước giờ cô không có năng lực phản kháng.

Hỏi rằng có muốn bán không, tất nhiên là có, ngàn vạn lần có nhưng mới chợt nghĩ tới thôi Cam Cam đã bị cảm giác tội lỗi bóp nghẹt cổ họng. Cô không dám, thật sự không dám!

Cam Cam buồn buồn hỏi tiếp: “Ba mẹ không đồng ý cho cậu theo nghề vẽ tranh hả?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Ừ, ba mình muốn mình thi công chức, vào làm ngân hàng hoặc bất kỳ công việc gì cũng được miễn phải ổn định. Còn mình thì không muốn, mình thích tự do tự lo. Mẹ mình còn bắt mình lấy chồng sớm nữa cơ. Cái gì mà yên bề gia thất thì mới trưởng thành. Eww, mình sợ cái cảnh đấy lắm cho nên mình chạy trốn, sống chết làm theo ý mình. Tuy bây giờ vẫn còn khá bấp bênh, thu nhập chưa ổn định nhưng đã có thể tự nuôi sống bản thân, như vậy chứng minh con đường mình chọn cũng rất có triển vọng đấy chứ.”

Một lần nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, Đường Tư Kỳ cũng tự cảm thấy thần kỳ và tự khâm phục bản thân.

Không lâu trước đây, cô vẫn chỉ là một nhỏ trạch nữ vô dụng, cả ngày ru rú ở nhà, đầu bù tóc rối, quần áo luộm thuộm, sống không biết ngày mai. Thế mà hôm nay, thông qua việc vẽ tranh, cô được mời đến ở miễn phí tại một căn biệt thự độc lập trong một homestay tuyệt đẹp.

Cứ cái đà này phát triển biết đâu chừng một ngày không xa cô có thể trở thành một hoạ sĩ lữ hành như mong ước, vừa đi du lịch vừa vẽ tranh mà không cần phải lo lắng tới chuyện cơm áo gạo tiền.

Thoáng chốc, Cam Cam lâm vào trầm tư, tựa hồ như xúc động dâng trào.

Tức cảnh sinh tình, Cơm Cháy cũng khe khẽ thở dài bộc bạch chuyện mình: “Còn mình thì rất được gia đình ủng hộ nhưng bản thân mình…haizzz, thôi, không nói nữa, càng nói càng buồn. Thôi, giờ tất cả xuống tầng xem phim ma, hai cậu phải đi theo bảo vệ mình đấy!”

Dứt lời, nàng mập một tay kéo Cam Cam, một tay kéo Đường Tư Kỳ, mạnh mẽ lôi xuống tầng dưới.

Bộ phim Thái Lan này công nhận ghê thật, không hổ đứng đầu danh sách phim kinh dị của năm. Báo hại ban đêm Đường Tư Kỳ không dám ngủ một mình trên tầng hai, Cơm Cháy và Cam Cam cũng chẳng dám mỗi người một giường. Ba cô nàng túm tụm lại một góc, run như cầy sấy…

“Cam Cam, Kỳ Kỳ, hai cậu nằm sát vào đây đi, mình sợ lắm…”

“Cháy à, cậu đừng đẩy nữa, mình sắp rơi xuống đất rồi này…”

“Cái con Cháy này, đã bảo là đừng xem rồi mà cứ cố chấp đòi xem, giờ làm đi vệ sinh cũng không dám đi đây này, mắc quá….”

“Suỵt suỵt, trật tự, hình như mình nghe ngoài cửa sổ có tiếng động.”

“Ối mẹ ơi, hình như có thật…làm sao giờ…”

“Cam Cam dũng cảm nhất, cậu ra kiểm tra đi…”

“Điên à, sao cậu không đi đi…”

“Mình sợ…Thế hay là Kỳ Kỳ…”

“Không…đừng hòng…”

Bỗng tiếng cào cửa ken két vang lên…

Ba cô nàng trùm chăn kín đầu, hét ầm ĩ…

Ngoài cửa sổ, một con mèo đen đang dùng bộ móng sắc nhọn của mình cứa những vệt dài lên cánh cửa gỗ…

Một hồi chán chê, nó chuyển mục tiêu từ cửa sổ phòng ngủ lên cửa ban công tầng trên…

Nó càng muốn vào thì tiếng hét bên trong càng lớn. Chẳng hiểu loài người làm sao nữa, chỉ muốn vào chơi chung chút thôi mà, thật là kỳ cục quá đi…

….

Hôm sau, bộ sưu tập “Kỳ Kỳ du ngoạn Hàng Châu” có thêm tác phẩm mới. Tuy rằng lượng tương tác không thể so với bộ tranh “Cố Đô Lâm An” nhưng phần bình luận cũng rất đông vui xôm tụ

“Ồ, khu homestay này được quá ha!”

“Xin hỏi những hình bạn vẽ là dựa trên thực tế hay do bạn tưởng tượng ra? Nếu có thực, làm ơn cho tôi xin địa chỉ cùng phương thức liên hệ. Hè này tôi có dự định tới Hàng Châu du lịch, tôi muốn nghỉ dưỡng tại một nơi có phong cảnh và không khí giống vậy. Xin cảm ơn!”

“Đoán rằng giá cả chắc không thể rẻ, nhưng tiền nào của đấy thôi, phòng ốc rất đẹp, bài trí cũng rất có gu nữa.”

“Lũ mèo xinh chưa kìa, 1,2,3,4….ôi trời ơi….5 con. Xinh quá! Nhất định, nhất định mình phải tới Homestay này, không thể nào chống cự nổi cái lũ bốn chân lắm lông kia, yêu chết đi được!”

……

Giờ phút này, Đường Duệ Thanh đang ngồi trước máy điện thoại, tâm tình phức tạp tột cùng.

Hồi đầu, khi biết con gái manh nha đòi theo giới hội hoa. Chú lo lắng rất nhiều. Có một lần mượn máy tính con gái, chú tình cờ nhìn thấy tài khoản Weibo của Đường Tư Kỳ.

Thế là chú cũng lập tài khoản Weibo, yên lặng dõi theo từng bước chân của con.

Gần đây, thấy con vui vẻ đi du lịch Hàng Châu, còn thường xuyên đăng tải tác phẩm mới, nhận được sự hưởng ứng và tán thưởng của mọi người, chú cũng lấy làm mừng thay cho nó.

Rồi nhìn lượt theo dõi trên trang Weibo cá nhân của Đường Tư Kỳ ngày một tăng nhanh, mặc dù không quá rành về mạng xã hội nhưng Đường Duệ Thanh cũng biết điều này rất tốt cho công việc của con bé. Càng đông fans đồng nghĩa khách hàng tiềm năng cũng càng nhiều. Có danh có tiếng, có người hâm mộ thì mai sau mới bán được tranh chứ, nếu không vẽ ra bán cho ai.

Hôm nay thông qua một lời bình luận của một bạn fan, Đường Duệ Thanh mới biết ngoài Weibo cá nhân, Đường Tư Kỳ còn đăng hình và bài giới thiệu ở các diễn đàn hội hoạ lớn nhỏ. Thế là chú lại đeo kính lão lên, mày mò nghiên cứu. Chật vật rõ lâu, cuối cùng chú cũng tìm được bài viết của con gái mình.

Càng đọc, chú Đường càng phấn khởi, tự hào. Mỗi bài con viết, chú đều nghiền ngẫm, đọc đi đọc lại không dưới hai mươi lần.

Và chú còn phát hiện ra, số lượng bình luận và tương tác trên diễn đàn còn nhiều gấp mấy chục, mấy trăm lần trên Weibo. Điều này khiến chú bắt đầu vừa mừng vừa lo, tại thế giới mạng sóng ngầm âm ỉ, sơ sẩy chút là rất dễ có chuyện.

Mặc dù điều chú lo sợ chưa tới, nhưng có chuyện khác khiến chú phải giật mình, kinh hãi. Đó là ở bức vẽ mới nhất, Đường Tư Kỳ vẽ về một khu nghỉ dưỡng, nằm ngay gần chùa Linh Ẩn. Xem điều kiện thì có vẻ không hề rẻ một chút nào.

Đường Duệ Thanh phân vân đôi chút rồi quyết định để lại một bình luận: “Xin hỏi địa chỉ cụ thể của nhà nghỉ.”

Rất nhanh, Đường Tư Kỳ đã trả lời, mặc dù không biết người hỏi chính là ba mình.

Có được thông tin địa chỉ, Đường Duệ Thanh lập tức lên mạng tra giá cả.

Ngay khi nhìn thấy bảng giá, chú gần như không giữ nổi bình tĩnh. Một phòng đơn loại rẻ nhất cũng phải hơn năm trăm đồng một đêm và muốn thuê nguyên căn biệt thư hai tầng như Đường Tư Kỳ đang ở thì phải trả một cái giá cắt cổ, gần hai ngàn đồng một đêm.

Trời ơi, Đường Tư Kỳ lấy đâu ra tiền mà ở sang đến vậy.

Đừng nói nó nhịn ăn nhịn uống để dành tiền thuê phòng lấy tư liệu vẽ tranh nha!

Nỗi lo lắng bao trùm, Đường Duệ Thanh quyết định cầm di động lên, gửi đi một tin nhắn WeChat.

Bạn cần đăng nhập để bình luận