Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 157 - Gấu trúc đỏ

Chương 157 - Gấu trúc đỏ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 157: Gấu trúc đỏ

Mọi người xung quanh còn chưa kịp hỏi han gì, cô bé đã chỉ về phía chạc cây cách đó không xa, nơi có hai con gấu trúc đang vật lộn, hào hứng kêu to: “Nhìn kìa, đó chính là Mỳ Khô Nóng và Bánh Kếp Trứng.”

Mọi người xôn xao hỏi: “Hả? Mỳ khô nóng với bánh kếp trứng ở đâu? Ai bán?”

Bé gái che miệng cười khúc khích: “Không không, không phải đồ ăn đâu ạ, đấy là tên của hai bạn gấu sinh đôi kia kìa. Hai bạn ấy sinh hồi tháng ba năm ngoái. Để dễ phân biệt thì một bạn đặt tên theo đặc sản Vũ Hán, một bạn lấy tên theo đặc sản Thành Đô. Mỳ khô nóng Vũ Hán thì em chưa ăn bao giờ, nhưng Bánh kếp trứng Thành Đô thì em ăn nhiều lắm rồi, ngon cực kỳ luôn.”

Thông tin ngộ nghĩnh kết hợp với chất giọng lảnh lót trong veo của cô bé khiến mọi người bật cười thích thú.

Dùng món ăn nhẹ để đặt tên cho gấu trúc lớn, một sự tương phản hết sức hài hước và ngô nghê nhưng lại cực kỳ trùng khớp với đặc tính giống loài này. Tuy to xác đấy nhưng tâm hồn thì mãi mãi trẻ thơ.

Không tin hả? Cứ chờ mà coi…

Cánh cửa sắt phía sau bụi cây mở ra, ba cô bảo mẫu tiến vào, hai cô đầu kéo theo một bó tre siêu to khổng lồ, cô cuối cùng khệ nệ ôm một chồng thau inox.

Biết là đã đến giờ ăn, đám gấu trúc lập tức rời bỏ cuộc chơi, từ bốn phương tám hướng lạch bạch ùa về.

Mỳ Khô Nóng với Bánh Kếp Trứng cũng muốn xuống lắm rồi nhưng vì tranh nhau xem ai xuống trước thế nên hai đứa lại cuốn vào một trận chiến mới, cứ vần nhau trên chạc cây, nhất quyết không đứa nào chịu nhường đứa nào.

“Hahahahaha! Trời đất ơi nhìn kìa”

“Bó tay hai cái đứa này, chúng nó định đánh nhau tới thiên hoang địa lão à!”

“Nhanh lên xuống ăn đi, ăn xong rồi đánh tiếp haha.”

“Ngố thật chứ, nhiều khi xuống tới nơi không còn miếng nào cho xem.”

Mặc kệ mọi người thúc giục rối rít, Mỳ Khô Nóng và Bánh Kếp Trứng vẫn bình thản quần nhau. Con này kéo chân con kia, con kia cắn mông con này, xoay vòng vòng không biết khi nào mới chấm dứt.

Phía bên kia, bầy gấu trúc đã vây kín ba cô bảo mẫu, miệng kêu oai oái, cảnh tượng nhốn nháo không khác gì cái nhà trẻ.

Bầy gấu trúc ở khu này chưa lớn lắm, chắc chỉ độ một, hai tuổi, vẫn còn trong giai đoạn uống sữa.

Khó khắn lắm mới thoát khỏi đám nhóc siêu bám dính, ba cô bảo mẫu nhanh chóng xếp khay ra bãi cỏ.

Thấy có sữa, tụi gấu trúc vội vàng nhào tới, liếm láp ngon lành.

Lúc này mới phát hiện thiếu mất hai đứa, cô bảo mẫu chạy lại gốc cây, chống nạnh quát lớn: “Hai cái đứa kia, không xuống uống sữa hả mà còn đánh nhau trên đấy?”

Mỳ Khô Nóng lập tức tụt xuống, lồm cồm bò đến bên khay sữa gần nhất. Bánh Kếp Trứng thì chậm chạp hơn, mãi mới xuống khỏi chạc cây nhưng không đi ăn ngay mà ôm lấy chân cô bảo mẫu nhõng nhẽo.

Cô bảo mẫu dở khóc dở cười: “Ông tướng ơi, đi ăn đi, các bạn sắp uống hết sữa của con rồi kìa.”

Nói đoạn cô phải đích thân xách nó tới tận nơi. Có thế thì Bánh Kếp Trứng mới chịu thả tay ra rồi nằm rạp xuống bãi cỏ, vui vẻ uống sữa.

Đám siêu quậy này đương nhiên chẳng có quy củ gì cả rồi. Chưa uống hết khay của mình đã nhảy sang khay của bạn khác. Ba, bốn đứa châu đầu vào một khay, chí choé đánh nhau ầm ĩ. Các cô bảo mẫu lại phải lôi từng đứa ra, mắng cho một trận rồi phân bố lại đội hình. Thế nhưng vừa tách được chỗ này thì chúng lại túm tụm ở chỗ khác, khiến mấy cô xoay như chong chóng, mệt bở hơi tai.

Trong khi ấy du khách đứng ngoài xem thì thích thú vô cùng, thi nhau giơ máy ảnh, điện thoại lên chụp lách tách. Có người còn chuẩn bị cả những chiếc ống kính chuyên nghiệp to đùng, dài như cây súng, cốt chỉ để bắt trọn những khoảnh khắc đáng yêu của lũ gấu trúc kia.

Đứng cách Đường Tư Kỳ vậy mà Đại Kiều vẫn nhoài sang để hỏi thăm bé gái: “Em gái, em có biết làm bảo mẫu ở đây thì có yêu cầu gì không?”

Chẳng ngờ, bé gái đang cười tíu tít bỗng thở dài thườn thượt: “Em nghe người ta bảo phải là thạc sĩ cơ. Hiện tại em mới học tiểu học, không biết đến khi nào mới được thi thạc sĩ nữa, lâu quá đi mất!”

Lời này thốt ra từ miệng bé con cao chưa quá một mét quả thực khiến mọi người không nhịn nổi cười.

Hoá ra con bé cũng có ước mơ làm bảo mẫu chăm gấu trúc và mục tiêu của nó là học lên thạc sĩ cơ đấy.

Riêng Đại Kiều, vừa nghe tới đây thôi là anh thẳng tay dập tắt ước mơ mới vừa nhen nhóm: “Ối giời, thi đại học còn chưa ăn ai nói gì đến học thạc sĩ. Thôi, coi như mấy bé gấu trúc không có duyên được anh chăm bẵm rồi, hê hê. Còn Tiểu Kỳ thi sao, em có muốn thử sức làm cô bảo mẫu nuôi dạy gấu không?”

Đưa mắt nhìn chú gấu đang nằm phè phỡn trên tảng đá, hai chân trước ôm chặt bình sữa, mút say mê, Đường Tư Kỳ lắc đầu cười cười: “Em thì muốn được như chúng nó thôi, cả ngày nằm lười một chỗ, không cần làm gì hết, thật là sung sướng biết bao.”

“Ước mơ to thế”, Đại Kiều giả bộ kinh ngạc rồi nghiêm túc phán: “Thế thì chỉ có đợi đầu thai thôi, cơ mà việc đó nghe chừng còn khó hơn việc anh đi thi thạc sĩ nữa. Vậy nên…cố gắng nha em gái.”

Biết đây là lời chọc ghẹo, Đường Tư Kỳ chỉ cười không đáp.

Số lượng người đổ dồn về khu này mỗi lúc một đông. Rất tiếc, thời điểm đáng giá nhất đã qua. Bởi ăn no rồi là đám gấu trúc bắt đầu hoá thú nhồi bông, mỗi con một góc nằm phè ra ngủ, mặc kệ sự đời. Đứa ghé vào giá gỗ, đứa nằm xải lai trên thảm cỏ, đứa gác lên tảng đá, đứa vắt vẻo trên ngọn cây. Bá đạo hơn là ba, bốn đưa cùng đu lên một cành, trông xa chẳng khác nào một chùm quả lúc la lúc lỉu.

Đường Tư Kỳ thầm cảm thấy may mắn vô cùng. Sự thật đã chứng minh quyết định tới sớm là quá chính xác, bọn cô chẳng những xí được chỗ tốt mà còn có cơ hội chứng kiến trọn vẹn bữa ăn sáng hết sức bất ổn nhưng cũng không kém phần đáng yêu của bầy gấu trúc.

Tiếp theo, đoàn người đi sang khu gấu trúc đỏ.

Đại Kiều hấp ta hấp tấp, chả chịu đọc bảng hiệu đã la toáng lên: “A, gấu mèo, gấu mèo kìa. Sư phụ Shifu!” (1)

Bé gái tiểu học lập tức chỉnh lại: “Không phải gấu mèo đâu anh, là gấu trúc đỏ.”

Ánh nhìn đầu tiên, Đường Tư Kỳ cũng suýt chút tưởng nhầm gấu trúc đỏ là gấu mèo bởi quả thực hình dáng của chúng rất giống nhau, nhìn qua rất khó phân biệt.

Nhưng nếu chịu khó lên mạng tìm hiểu và tra cứu thì sẽ phát hiện giữa chúng tồn tại rất nhiều khác biệt.

So với cái bọn gấu trúc lớn lười biếng ì ạch thì gấu trúc đỏ hoạt bát và nhanh nhẹn hơn nhiều. Bằng chứng là Đường Tư Kỳ canh mãi không chụp được tấm nào ra hồn, toàn bị out nét thôi, tại chúng chạy nhanh quá.

Vất vả lắm mới chụp được một tấm tử tế, rõ mắt mũi mồm miệng của một bé con đang ngồi ngắm cảnh trên cành cây.

Tên sao người vậy, toàn thân nó phủ màu nâu đỏ, điểm nhấn độc đáo là cặp tai màu trắng muốt cùng chiếc đuôi dài, xù xì và có sáu vòng màu đất son nằm ngang xen kẽ. Kích thước của nó nhỏ hơn mèo nhà một tẹo nhưng vì khoác bộ lông dày nên trông rất chi là mập mạp, mũm mĩm.

Và rồi, tất cả lại ngã rạp trước cái sự đáng yêu ấy.

Còn nhớ ban nãy ai cũng thề thốt yêu gấu trúc lớn nhất đời, yêu chết đi sống lại, thế mà sang đến bên này bỗng nhiên tình yêu đó bị lung lay. Thì cũng dễ hiểu thôi, bởi mấy em gấu trúc đỏ xinh đẹp quá mà, thử hỏi làm gì có ai cưỡng lại được.

===

Chú thích:

(1) Sư phụ Shifu - master Shifu: 1 nhân vật trong phim hoạt hình Kung Fu Panda.

Bạn cần đăng nhập để bình luận