Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 62 - Hàng Châu

Chương 62 - Hàng Châu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 62: Hàng Châu

Đường Tư Kỳ thất thểu lết ra cửa đứng ngóng. Vừa nhìn thấy bóng Từ Thiên Ngưng lên khỏi cầu thang đã mếu máo nói: “Chị, hôm nay em phải đi Hàng Châu, chắc mấy ngày mới về được.”

Từ Thiên Ngưng hết hồn: “Đi Hàng Châu? Hôm nay? Mấy giờ em lên xe?”

“Vâng…” Đường Tư Kỳ gật gật rồi lại lắc lắc, “Em chưa biết mấy giờ nhưng đại khái là phải đi ngay…”

Từ Thiên Ngưng ngó đồng hồ rồi cuống quýt thay giầy, phi thẳng vào phòng bếp, đeo tạp dề sẵn sàng nấu nướng: “Đi ngay ấy hả, thế có kịp ăn trưa không để chị nấu luôn, nhanh lắm. À mà hai dì cháu đã ăn trưa chưa?”

Đường Tư Kỳ trề môi lắc lắc: “Chưa nữa, sáng nay bọn em đi ăn cháo gà. Ăn cũng trễ nên giờ chưa đói lắm.”

Từ Thiên Ngưng: “Thế ăn cơm rồi hẵng đi nhá.”

Đường Tư Kỳ gục đầu lắc lắc: “Chắc thôi, em phải đi luôn.”

Muốn đổi được nhiều đồ thì phải tranh thủ đi sớm lượm vàng và kim cương.

“Vậy được, để chị và Tuấn Bảo tiễn em ra ga”, nói đoạn Từ Thiên Ngưng toan kêu Tuấn Bảo đi thay quần áo chuẩn bị.

Cũng may Đường Tư Kỳ cản kịp: “Không cần đâu chị, em đi mấy ngày là về ấy mà. Em vừa lên mạng tra vé xe lửa rồi, từ Thượng Hải tới Hàng Châu mất có một giờ đồng hồ thôi. Chị yên tâm, em đi một mình được.”

Thông báo xong, Đường Tư Kỳ vào phòng thu xếp hành lý rồi kéo cái Vali cồng kềnh xuống lầu.

Cô đứng dưới sân chung cư, nhắm mắt hít sâu một hơi tự khích lệ bản thân.

Đường Tư Kỳ, cố lên, mày làm được, nhất định làm được!

Và thế là, chuyến du lịch đầu tiên của Đường Tư Kỳ sắp sửa bắt đầu. Điểm đến là thành phố Hàng Châu - thiên đường nơi hạ giới!

Người Trung Quốc có câu: “Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng”, chính là để ngợi ca vẻ đẹp của Tô Châu và Hàng Châu.

Từ nhà ga Thượng Hải, Đường Tư Kỳ mua vé tới ga East Train Station, Hàng Châu.

Cô cầm vé đi qua cổng kiểm tra an ninh, vào khu nhà chờ, lên tàu ngồi, nhưng đến tận khi tàu khởi động cô mới thực sự tin rằng mình đang rời khỏi Thượng Hải.

Không hề có sự chuẩn bị trước, đùng một cái nói đi là đi, tới một nơi hoàn toàn xa lạ và chỉ có một mình mình.

Theo bản năng, Đường Tư Kỳ kiểm tra pin di động. Vẫn còn 62% song lòng cô chợt dâng lên cảm giác bất an. Cô run rẩy lôi dây cáp ra cắm sạc.

Vì chọn vé tàu cao tốc nên Đường Tư Kỳ không dám nhắm mắt nghỉ ngơi, cô sợ rằng ngủ quên đi quá trạm là chết dở.

Chuyến đi này khác hoàn toàn với lần về Ôn Châu đợt trước. Lần đó thư thái, nhẹ nhàng bao nhiêu thì bây giờ hồi hộp, sợ hãi và bất an bấy nhiêu.

Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, Đường Tư Kỳ càng khẩn trương gấp bội. Cô lo lắng đảo mắt nhìn khắp nơi, thân thể cứng đờ, không phút nào nơi lỏng.

Càng ngồi không càng suy nghĩ linh tinh, Đường Từ Kỳ quyết định mở điện thoại tìm hiểu trước thông tin.

Đối với cô mà nói, Hàng Châu vừa thân quen lại vừa xa lạ. Cô đã được nghe kể về Hàng Châu từ thuở bé nhưng kiến thức về nó lại chỉ giới hạn trong Tây Hồ, Núi Phi Lai Long, Chùa Linh Ẩn, Công viên đầm lầy quốc gia Xixi, Hồ Vạn Đảo, Làng chè Long Tỉnh, trụ sở Taobao, phố Qinghefang thiên đường mua sắm lụa là, trà gốm…

Sau khi lên mạng tra cứu một hồi, chỉ toàn kiếm được mấy bài tào lao, vốn chẳng có chút ích lợi gì cho mục đích chuyến đi của Đường Tư Kỳ.

Lần này Đường Tư Kỳ đến Hàng Châu không phải để tham quan, mua sắm mà là đi đào kim cương, lượm tiền vàng đồng thời gia tăng thêm thọ mệnh cho bản thân. Vậy nên, việc quan trọng trước mắt là phải tìm được những địa điểm Check-in có giá trị.

Đường Tư Kỳ mở bản đồ, những mong sẽ tìm được gợi ý nào đó. Nhưng không, cả bản đồ Hàng Châu tối thui một màu, không hề có một thông báo hay lời nhắn nào từ hệ thống.

Chắc có thể phải tới nơi mới nhận được chỉ dẫn. Thôi thì bây giờ nghiên cứu tình hình giao thông và các phương tiện công cộng ở Hàng Châu trước đã.

Cũng may, hệ thống giao thông ở Hàng châu rất phát triển, từ trung tâm thành phố có thể ngồi tàu điện ngầm tới thẳng Tây Hồ. Điều này giúp Đường Tư Kỳ tự tin hơn vài phần.

Suốt tháng ngày rong ruổi Check-in quanh Thượng Hải, Đường Tư Kỳ đã kịp học và thích nghi với việc di chuyển bằng tàu điện ngầm. Cô nhận thấy tàu điện ngầm rất an toàn, tiện lợi, và quan trọng nhất là có chỉ dẫn rõ ràng, khỏi cần giao tiếp với ai.

……..

Thời gian trôi đi vùn vụt, vèo cái đã qua một giờ đồng hồ, đoàn tàu cập bến nhà ga East Train Station - ga cũ Hàng Châu.

Đường Tư Kỳ nhanh chóng đeo Balo, kéo Vali, di chuyển theo dòng người đi ra cổng nhà ga.

Lúc này, hệ thống gửi thông báo tới

[ Chúc mừng người chơi đã thành công đặt chân tới Hàng Châu. Mời bạn quay về giao diện chính, Click mở bản đồ thành phố Hàng Châu.]

Ôi may quá, bản đồ được kích hoạt rồi, Đường Tư Kỳ hấp tấp ấn mở. Quả nhiên, khu vực Hàng Châu đã được thắp sáng và trên đó xuất hiện mười mấy viên kim cương lấp la lấp lánh. Tuy nhiên, chỉ có thể suy đoán đại khái, không xác định được vị trí chính xác.

Đường Tư Kỳ luống cuống tìm hướng dẫn nhưng khổ nỗi cứ thoát ra thoát vào mãi cũng chả thấy có thông báo nào được bật lên.

Ủa, sao kỳ vậy? Rõ ràng nói là sẽ có chỉ dẫn đi tìm kim cương mà?

Tuy rằng cứ tuỳ tiện Check-in thì trước sau gì cũng mò trúng kim cương thôi nhưng như vậy mất thời gian lắm. Đường Tư Kỳ không muốn mất công mò tìm từng nơi một, tốt nhất là đồng thời bắt được cả vàng lẫn kim cương. Bởi hệ thống chỉ giới hạn mười địa điểm cho mỗi thành phố, nếu vượt quá phần thưởng sẽ bị cắt giảm.

Đang lúc loay hoay không biết làm thế nào, Đường Tư Kỳ nhấn lung tung beng thì may thay nhấn đúng vào một viên kim cương, trên đầu nó liền xuất hiện một dòng chỉ dẫn.

Đường Tư Kỳ hưng phấn reo lên: “A đây rồi, hoá ra là ở một toà tháp cổ bên trong Tây Hồ.”

Đúng lúc này, một anh trai làm nhiệm vụ phát tờ rơi đi tới, cái miệng ngọt ngào tiếp thị: “Người đẹp, mời tham khảo chương trình du lịch Hàng Châu trong ngày của công ty chúng tôi. Công ty du lịch chúng tôi chuyên cung cấp các tour du thuyền Tây Hồ, thăm tháp Lôi Phong hay Công viên đầm lầy quốc gia Xixi với chi phí phải chăng và đặc biệt không ép du khách phải mua đồ lưu niệm hay trả thêm bất cứ phụ phí nào khác.”

Đường Tư Kỳ đón lấy tờ bướm, ngắm nhìn hình ảnh Tháp Lôi Phong trong ánh tịch dương.

Một ý nghĩ bất chợt loé lên, tháp cổ ở Tây Hồ chẳng phải ý muốn nói tới Tháp Lôi Phong hay sao?!

Tìm được đáp án, tâm trạng Đừng Tư Kỳ bất giác thả lỏng đôi phần. May quá, hệ thống không làm khó, ra đề tương đối dễ. Chứ nếu không, chắc cô lạc lối ở Hàng Châu mất!

Đường Tư Kỳ cầm theo tờ poster, hăm hở kéo Vali tiến về phía trước, bỏ lại phía sau lời mời gọi của anh tiếp thị: “Này người đẹp, khoan đi đã, giờ đăng ký là được giảm ngay 50 đồng đấy.”

50 đồng, nghe thì cũng hấp dẫn đấy nhưng mục đích Đường Tư Kỳ tới đây lần này không phải để chơi, không có thời gian nhập đoàn du lịch cùng bọn họ. Cô cần phải nhanh chóng di chuyển tới Tây Hồ càng nhanh càng tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận