Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 83 - Nhiệm vụ nhanh thứ nhất

Chương 83 - Nhiệm vụ nhanh thứ nhất

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 83: Nhiệm vụ nhanh thứ nhất

[ Nhiệm vụ nhanh thứ nhất: Trong vòng 15 phút nếu tìm được một món ăn vặt chỉ có duy nhất tại Hàng Châu. Người chơi sẽ nhận được 300 đồng vàng.]

Oa, hôm nay hệ thống hào phóng dữ, phát vàng liên tục luôn.

Nào là nhiệm vụ chủ đề rồi lại tới nhiệm vụ nhanh, tha hồ các cơ hội gom vàng, gom kim cương. Sao hồi ở Thượng Hải không có nhỉ. Mà nếu có thật thì chắc gì cô đã chịu nhấc mông đi tới tận đây.

Có lẽ đây là đãi ngộ của việc đi xa chăng?!

Nhưng Đường Tư Kỳ nghiêm túc nhận định cái yêu cầu này quá là khó đi…

Một món ăn vặt chỉ có duy nhất tại Hàng Châu, tức là những nơi khác không hề có, vậy thì sao một người con Ôn Châu và sinh sống tại Thượng Hải như cô có thể biết được???

Hay là bánh bao?

Ồ không, bánh bao thì đâu chẳng có.

Vừa đi Đường Tư Kỳ vừa tranh thủ vận dụng trí não. Chỉ đáng tiếc, cô đã vắt kiệt óc mà vẫn chẳng nghĩ được sáng ý gì. Xem chừng khó mà hoàn thành được đây.

Ấy, hệ thống có nói là không được hỏi đâu, vậy thì việc quái gì phải tự lực cánh sinh, đi xin sự trợ giúp từ hội chị em thôi

Kỳ Kỳ: [ mọi người ơi mọi người có biết ở Hàng Châu này có món gì độc đáo mà không nơi nào có không?]

Cơm Cháy: [ Hahahaha! Cái này mình biết. Mình vừa nghĩ tới xong! ]

Cam Cam: [ Không thể nào, hai người tâm linh tương thông hả?]

Kỳ Kỳ: [ Là sao? ]

Cơm Cháy: [ Thì ban nãy lúc tụi mình đi taxi tới đây ấy, chú tài xế chẳng giới thiệu món bánh cuộn hành ở phố Hà Phường còn gì. Mình với Cam Cam tìm được quán đó rồi, nhưng trước đấy đã mua bánh xốp Tưởng Thuận, đậu hũ thúi cầu Long Tường, vịt lười Laipi Duck (1), còn gì nữa nhỉ…]

Cam Cam: [ lẩu ly với cả bánh quai chẻo…]

Cơm Cháy: [ đúng đúng, tóm lại là tụi mình đã mua nhiều thứ lắm rồi nên chỉ mua có một cái bánh cuộn hành thôi. Mới đầu cũng định đợi cậu rồi ăn chung nhưng mùi thơm hấp dẫn quá, mình không cưỡng lại được nên đã cắn thử một miếng. Ôi má ơi, ngon xoắn lưỡi luôn. Cậu đi ngang qua đó mua giúp tụi mình hai cái nữa đi. Mình muốn vị tương ngọt. Cậu đi nhanh về nhanh nhé, mình đợi cậu. Mãi yêu !!! ]

Cam Cam: [ Để mình vẽ bản đồ cho cậu, chỗ đó hơi khó kiếm.]

Kế đó, Cam Cam gửi cho Đường Tư Kỳ một tấm bản đồ. Tuy chỉ là vài đường nghệch ngoạc giản lược nhưng Đường Tư Kỳ vẫn có thể nhìn ra.

Từ đường Hoàng Gia Nam Tống, Đường Tư Kỳ rẽ vào phố Hà Phường, rồi quẹo vào một con ngõ nhỏ, sau đó…sau đó…cô bị lạc…

Cô chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược dọc con ngõ, nhưng kiếm hoài kiếm mãi chẳng thấy tiệm bánh cuộn hành ở đâu hết.

May thay, gặp một đôi tình nhân đi ngang qua, trên tay họ cầm một gói bánh, Đường Tư Kỳ nhanh trí vội đuổi theo hỏi: “Bạn ơi, phiền bạn chỉ cho mình chỗ mua bánh này ở đâu được không?”

Cô gái thân thiện nhoẻn miệng cười: “Chúng tớ mới vừa mua xong, ở ngay con ngõ phía trước kia kìa. Cậu quẹo vào, đi vài bước sẽ thấy một căn tiệm nhỏ dựng tấm biển “Bánh Hành Cối Nhi”. Nó hơi nhỏ và hơi khuất đấy, cậu nhớ để ý chứ không là lướt qua ngay.”

Dứt lời, cô gái lại cúi đầu cắn một miếng, hai mắt híp lại vẻ mặt cực kỳ thoả mãn.

Vì khoảng cách tương đối gần nên Đường Tư Kỳ ngửi được cả mùi thơm. Cô vô thức nuốt nước miếng đánh ực, cái bụng cũng sôi lên ùng ục. Thèm quá!

Thời gian chỉ còn dư lại đúng năm phút, Đường Tư Kỳ vắt giò lên cổ mà chạy, cũng may đã đến được nơi cần đến.

Cửa tiệm nho nhỏ, treo một cái bảng hiệu màu trắng xinh xinh, bên trên ghi dòng chữ: “Khai trương năm 2002 - Đặc sản Hàng Châu - Bánh Hành Cối Nhi.”

May mắn lúc này không có người xếp hàng nên Đường Tư Kỳ sà vào ngay: “Dì ơi, cho con một phần ngọt cay, ba phần tương ngọt ạ.”

Dì bán hàng tủm tỉm cười nói: “Con gái đợi dì chút nhé, có liền đây.”

Cách làm bánh cuộn hành tương đối đơn giản, xếp hành lá, bánh quẩy lên trên một miếng bột mì cán dẹt rồi gói lại. Sau đó, bỏ lên chảo nướng tới khi nào xém vàng hai mặt là được.

Cuối cùng, quét một lớp tương ngọt hoặc tương ớt hay cả hai, tuỳ theo yêu cầu của khách hàng, là xong.

Trong quá trình đợi bánh chín, Đường Tư Kỳ bị thu hút bởi hai bài báo dán trên tường. Trong đó có một bài lý giải nguồn gốc ra đời của món ăn này.

Gần một ngàn năm trước, Nhạc Phi bị Tần Cối hạ độc giết chết tại đình Phong Ba thuộc Đại lý tự Lâm An. Từ đó, vợ chồng Tần Cối trở thành mối thù chung của toàn dân Hàng Châu. Một ông chủ tiệm dầu đã nặn hình hai vợ chồng họ bằng bột mì rồi ném vào trong chảo dầu sôi, tạo ra món ăn vặt cho dân chúng ăn chơi với tên gọi đầu tiên là Bánh Hành Cối Nhi. Sau vì sợ bị liên luỵ, nên mọi người đổi thành Bánh cuộn hành.

Cầm chiếc bánh nóng hôi hổi trên tay, Đường Tư Kỳ không nhịn được, há miệng cắn to một miếng.

Ôi vừa thơm vừa giòn, hoà quyện cùng vị tương ngọt và chút the the của tương ớt thủ công. Phải nói là xuất sắc.

Quả không hổ là món ngon danh bất hư truyền.

Cắn thêm một miếng nữa, Đường Tư Kỳ phát hiện mình thích vị tương ngọt hơn.

Đang lúc Đường Tư Kỳ đứng bên đường thưởng thức tuyệt phẩm nhân gian thì có một tốp khách du lịch kéo tới

“Ôi đây rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi”

“Ừ, tìm mãi mới thấy, núp sâu thật!”

“Khó như quỷ, tao đi muốn rụng hai cẳng chân.”

Đường Tư Kỳ nghẹn cười, hoá ra không phải mình cô mù đường, lắm người còn gian nan vất vả hơn cả mình.

Vừa xử lý xong chiếc bánh thì di động cũng cùng lúc reo lên

[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ nhanh thứ nhất. Khen thưởng: +300 đồng vàng. Bảo khố: 2707 đồng vàng.]

Hura! Tuyệt vời ông mặt trời!

Cái cảm giác tiền vàng nối đuôi chảy về túi, thật sự là không gì sánh bằng.

Xách theo túi bánh, Đường Tư Kỳ tung tăng đi tới tiệm ăn hội họp cùng hai cô bạn.

Lúc này, Cơm Cháy và Cam Cam cũng đã gọi xong đồ ăn, chỉ chờ Đường Tư Kỳ tới là đánh chén thôi.

Thấy trên bàn đặt quá trời túi to túi nhỏ, Đường Tư Kỳ há hốc miệng: “Trời thần, các cậu mua nhiều thế, liệu có ăn hết được không?”

Cơm Cháy: “Không phải ăn ngay bây giờ, đây là chuẩn bị cho buổi chiều nay leo núi. Nhỡ đang lên tới lưng chừng núi đột nhiên đói bụng thì sao. Vậy nên phải mang theo chút đồ ăn phòng hờ. Ban nãy tranh thủ lúc cậu chưa tới, mình đã chạy ngay ra cửa hàng bánh bao nổi tiếng trên đường Chu Bình để mua ba cái bánh bao nhân thịt loại lớn nhất đây rồi. Đảm bảo chiều nay ba chúng ta sẽ thừa sức leo thẳng lên đỉnh núi luôn.”

Vừa nói Cơm Cháy vừa hài hước làm động tác xé miếng bánh bao, bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, trông đến là mắc cười.

Thế nhưng ngồi bên cạnh, Cam Cam lại lắc đầu thở dài: “Kỳ thật không cần phải mang vác gì theo cho nặng ra. Bữa trưa chúng mình ăn đủ no là đảm bảo buổi chiều sẽ không đói được.”

Cơm Cháy vội xua lấy xua để: “Không được, không găm theo đồ ăn là mình không có cảm giác an toàn. Thôi được rồi, Kỳ Kỳ mau ngồi xuống đi, phục vụ sắp bưng thức ăn lên rồi.”

===

Chú thích:

(1)Laipi Duck là một thương hiệu của Lai Sanjin (Hạ Môn) Catering Management Co., Ltd. ra mắt vào năm 2015 và đã đăng ký bản quyền thương hiệu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận