Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 212 - Dẫn ba mẹ đi mua sắm

Chương 212 - Dẫn ba mẹ đi mua sắm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 212: Dẫn ba mẹ đi mua sắm

Đường Duệ Thanh chẳng kịp giải thích, bước nhanh xuống bếp nhìn lướt một cái rồi lại chạy tới hỏi con gái: “Tư Kỳ? Rốt cuộc hai ngày nay con đã làm những gì vậy?”

Đường Tư Kỳ ngước đầu liệt kê theo trí nhớ: “Máy hút mùi trong bếp, máy giặt với cả điều hoà con gọi thợ tới vệ sinh, tủ lạnh và tủ bếp thì con tự mình làm, những thứ không ăn được nữa với cả gia vị hết hạn sử dụng con vất đi hết rồi. À, cái nồi cơm điện cũ không sửa được nhé ba nên con cũng bỏ thùng rác cho rộng chỗ.”

Hai vợ chồng Đường Duệ Thanh và Lưu Anh cứ hết nhìn Đường Tư Kỳ rồi lại quay sang nhìn nhau, ngạc nhiên không thốt nên lời. Chỉ trong hai ngay ngắn ngủi mà con gái làm được quá trời việc, thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng.

Mãi một lúc lâu sau, Đường Duệ Thanh mới lên tiếng: “Thế này…chắc là tốn không ít tiền hả?”

Nhất định là vậy rồi, gọi dịch vụ vệ sinh, thuê thợ tới sửa chữa, cái gì mà không cần tiền, cần nhiều là đằng khác. Chính bản thân chú cũng vì tiếc khoản tiền này nên mới định tự mình làm đấy chứ.

Đường Tư Kỳ chớp chớp mắt đáp qua loa: “Cũng không tốn mấy, con kiếm được mấy chỗ dịch vụ tốt mà giá cả phải chăng. Danh thiếp con để dưới bàn trà đấy, sau này cần làm gì thì ba mẹ gọi họ tới. À, đúng rồi, ngày mai ba mẹ có rảnh không?”

Đường Duệ Thanh và Lưu Anh còn chưa tiêu hoá hết mọi việc nhưng vừa nghe con gái hỏi có rảnh không là hai người đồng thanh đáp vội: “Rảnh rảnh, ba mẹ rảnh lắm, có chuyện gì?”

Đường Tư Kỳ giật bắn mình: “Cũng không có gì, chỉ là…ba người nhà mình đã lâu rồi không cùng nhau đi dạo phố. Nếu mai ba mẹ rảnh thì cùng con đi dạo trung tâm thương mại đi. Có được không?”

Lưu Anh há hốc miệng, mấp máy môi định nói nhưng lại không biết nói gì.

Vẫn là Đường Duệ Thanh phản ứng nhanh hơn: “Được được, cũng lâu rồi gia đình mình không cùng nhau dạo phố. Ngày mai vào trung tâm thương mại chọn cho con mấy bộ quần áo đẹp.”

Xem như quyết định xong, Đường Tư Kỳ lết về phòng nghỉ ngơi, quần quật cả ngày hôm nay cô mệt đến độ mắt mở hết lên rồi.

Đợi cửa phòng đóng lại, Lưu Anh mới nói thầm với chồng: “Anh anh, sao em cảm thấy lần này trở về con bé Tư Kỳ thay đổi rất nhiều. Hay là nó đã gặp phải chuyện gì rồi?”

Nghĩ đi nghĩ lại, thím vẫn cảm thấy rất kỳ quặc.

Đường Duệ Thanh chưa hồi phục tinh thần, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc lâng lâng vì vui sướng và tự hào

“Gì mà kỳ quặc, chẳng phải anh đã nói với em rồi đó thôi. Lần trước về nó đã mua cho anh máy rửa bát và cả con tôm hùm to như này này…”

Lưu Anh mặt vô biểu tình sửa lời chồng: “Là cua hoàng đế”

Đường Duệ Thanh cười khà khà: “Đúng đúng, già rồi đâm ra lẩm cẩm, là cua hoàng đế, cua hoàng đế. Mới ngày nào còn bé tí ti, giờ đây đã tốt nghiệp đại học, có công việc, có đam mê, cũng tự mình đi khắp đó đây, vững vàng rồi, khôn lớn rồi…”

Càng nói giọng chú Đường càng nghèn nghẹn, cảm xúc dâng trào. Chú bỗng nhớ về Đường Tư Kỳ lúc nhỏ.

Ngay từ khi còn bé, Tư Kỳ đã biểu lộ bản tính hướng nội, song nó rất ngoan ngoãn quấn người, hễ ba đi làm về là bám dính không rời như cái đuôi nhỏ đáng yêu. Nhưng mà càng lớn nó càng trầm mặc ít nói, xa cách ba mẹ. Đôi khi mới chỉ nói vài câu là đã muốn cãi nhau.

Nhiều lúc chú cũng cảm thấy bất lực và buồn phiền lắm. Song hai lần gần nhất Tư Kỳ về nhà, chú nhận ra con gái đã thay đổi rất nhiều, nó vui vẻ hơn, con người cũng thoải mái, rộng rãi hơn.

Thật là tốt biết bao!

Lưu Anh tuy không đồng tình lắm nhưng cũng không lên tiếng phản biện. Chợt nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình và cô bạn thân Lý Hoa hôm nay, Lưu Anh quyết định tạm thời án binh bất động, đợi mai cùng Tư Kỳ đi chơi xem tình hình thế nào rồi mới đặt vấn đề.

Lúc này, Đường Tư Kỳ đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nửa ngày không chớp mắt…

Wow, 5000 nhân dân tệ…phần thưởng là một phiếu mua hàng mệnh giá tận 5000 nhân dân tệ!

Xịn hơn nữa là hệ thống còn cho đổi thành các mệnh giá thấp hơn. Lấy 100 nhân dân tệ làm đơn vị, mình có thể tuỳ chọn theo nhu cầu sử dụng. Ví dụ 50 phiếu 100 đồng hoặc 5 phiếu 1000 đồng.

Quá là tinh tế rồi, hệ thống 10 điểm!

Máu con buôn bất chợt nổi lên, Đường Tư Kỳ suy nghĩ có nên mang lên mạng rao bán không nhỉ?! Mà thôi thôi, nguy hiểm lắm. Cái này là phiếu điện tử rất khó kiểm soát, lỡ may ai đó gian dối, dùng rồi mà lại nói chưa, đòi trả lại thì khi ấy rắc rối to.

Thà cứ giữ lại dùng cho sướng thân mà lại đỡ phải lo nghĩ. Vả lại lần này về cô cũng muốn dẫn ba mẹ đi mua sắm mà. Đằng nào có sẵn phiếu đây rồi, mai vào trung tâm thương mại để xem có gì đẹp thì mua luôn. Tiện thể cô cũng sắm cho mình vài bộ chứ lâu lắm rồi cô chẳng có quần áo mới.

Trước không để ý nhiều, nhưng từ ngày thay đổi kiểu tóc, Đường Tư Kỳ cũng muốn chưng diện tí chút. Con gái mà, không có điều kiện thì thôi chứ có điều kiện thì ai chẳng thích đẹp.

Ngày hôm sau, thể theo dự định, ba người nhà Đường Tư Kỳ lên đồ đi chơi. Và điểm đến chính là Vạn Tượng Mall, trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất Ôn Châu.

Vì tuổi trẻ ham thích mới lạ nên từ lúc Vạn Tường Mall khai trương tới nay Đường Tư Kỳ cũng vào chơi mấy lần, còn chú thím Đường thì ngại đắt đỏ nên nhất quyết không chịu vào. Cứ mỗi lần nhắc tới Vạn Tượng Mall là chú thím đều xua tay lắc đầu “Quá đắt!”

Trong quan niệm của những người lớn tuổi như chú thím thì trung tâm thương mại luôn đắt đỏ hơn bên ngoài rất nhiều. Đằng này lại là Vạn Tượng Mall đẳng cấp, sang trọng nhất Ôn Châu thì càng không phải bàn cãi. Thế nên chú thím Đường chưa bao giờ có hứng thú hay có ý định vào xem.

Dĩ nhiên Đường Tư Kỳ biết điều này chứ. Trong Vạn Tượng Mall chủ yếu là các nhãn hàng phân khúc tầm cao nhưng cũng đủ các mức giá chứ không phải món nào cũng ngất ngưởng trên trời. Tất nhiên hồi Đường Tư Kỳ vào đây chơi vẫn còn là học sinh trung học, làm gì có tiền mà mua sắm, thế nên chỉ vào xem cho biết với lại hưởng ké máy lạnh cho mát thôi.

Vì chiều con gái nên Đường Duệ Thanh buộc phải đi thôi chứ thực tình chú cũng không mấy thoải mái: “haizz, trong này thì có gì mà dạo chứ.”

Bất quá, chú nói khá nhỏ, cùng lắm là Lưu Anh đi sát bên nghe được chứ Đường Tư Kỳ ở đằng trước chẳng hề hay biết gì.

Mà kể cả có nghe được thì cô cũng chẳng để ý. Ra khỏi nhà, Đường Tư Kỳ gọi xe chạy thẳng tới nơi đã định.

Ngay tầng một là hàng loạt các nhãn hiệu thời trang cao cấp. Đường Tư Kỳ liền kéo ba vào một cửa hàng: “Ba, bên này là thời trang nam, vào chọn quần áo cho ba trước nhá.”

Đường Duệ Thanh theo bản năng lùi về sau một bước: “Gì? Ba không cần mua, ba có đủ đồ mặc rồi.”

Giờ đang là thời điểm giao mùa, cửa hàng đã lên đồ thời trang thu đông, nhìn rất bắt mắt.

Kể ra lúc này đi mua đồ thu thì cũng hơi sớm thật, tại thời tiết hãn nóng lắm nhưng giờ đã cuối hạ rồi, chỉ cần mưa vài trận là chuyển lạnh ngay. Mưa nắng thất thường, ai mà đoán được ý ông trời, tốt hơn hết mình cứ chuẩn bị trước cho chắc.

Với lại tính tình ba tiết kiệm, thường ngày ăn vận giản dị, rất hiếm khi Đường Tư Kỳ thấy ba đi mua quần áo. Về sau phổ biến mua sắm online thì lại càng ít hơn, quần áo của ba chủ yếu là canh sale trên Taobao hoặc Pinduoduo (1) mà thôi.

===

Chú thích:

(1)Pinduoduo: Sàn thương mại điện tử đứng thứ 3 Trung Quốc, sau Alibaba và JD.

Bạn cần đăng nhập để bình luận