Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 411 - Sri Lanka thẳng tiến

Chương 411 - Sri Lanka thẳng tiến

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 411: Sri Lanka thẳng tiến

Đường Tư Kỳ vừa gấp quần áo vừa cười toét: “Ôi cái này có gì khó, chị dạy em cách phân biệt với chọn đá đi. Em làm nhiệm vụ tiền trạm cho. Để em đi trước thăm dò giá cả thị trường rồi chị hãy quyết định có nên sang hay không cho đỡ tốn thời gian. Hoặc nếu được em mua giúp chị luôn, chị khỏi cần mất công sang tận nơi.”

Ừ nhỉ, vậy mà không nghĩ ra, Từ Thiên Ngưng chạy ù lên nhà mình, gom hết đống đá quý tồn kho xuống hướng dẫn cô em cách phân biệt thật giả cùng ưu khuyết của từng loại.

Cẩn thận hơn, Từ Thiên Ngưng còn dắt Đường Tư Kỳ đi gặp những bạn hàng chuyên cung cấp đã quý cho chị để nghe người trong ngành giảng giải tường tận kỹ càng hơn.

Sau nhiều ngày huấn luyện, Đường Tư Kỳ đã nắm được những kiến thức cơ bản cần có để bước đầu kiểm định một viên đã sa-phia, ví dụ như nhận diện màu sắc, vân đá, độ trong suốt, cho đến các phương pháp chuyên sâu hơn như xử lý nhiệt, kỹ thuật cắt mài đánh bóng.

“Em qua trước hỏi giúp chị giá cả với đánh giá mặt bằng chất lượng xem có đồng đều và ổn không. Nếu được chị sẽ bay sang nhập hàng”, Từ Thiên Ngưng căn dặn.

Đường Tư Kỳ tiếp nhận trọng trách: “Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm giao cho em.”

Những ngày tiếp theo, cô dồn toàn lực hoàn thiện bộ tranh du lịch Thái Lan. Sau khi nộp bản thảo lên, cô lại dành thêm mấy ngày nữa đề cùng biên tập Hà Hân chỉnh sửa sao cho hoàn mỹ nhất có thể.

Xong xuôi đâu đó, cô lên mạng đặt hai vé máy bay, một từ Hàng Châu đi Kuala Lumpur, Malaysia rồi từ đó nối chuyến sang Colombo, thủ đô của nước Sri Lanka.

Bởi vì không có nhiều thời gian chuẩn bị nên ngày đi đã cận kề mà Đường Tư Kỳ vẫn chưa lên xong lịch trình.

“Ơ cái con này, suốt ngày cắm mặt vào điện thoại, đi đến nơi rồi đã chuẩn bị quần áo gì chưa? Lần này đi xa nhớ mang nhiều nhiều vào, thừa còn hơn thiếu. Kiểm tra xem khí hậu bên đấy thế nào, nếu lạnh thì phải mang nhiều quần áo ấm theo có biết chưa?” Lưu Anh sốt ruột dặn dò.

“Vầnggg”

Nhưng vầng để đó thôi, chứ Đường Tư Kỳ vẫn nằm bò trên ghế sô pha, một tay điện thoại, một tay giấy bút hí hoáy ghi ghi chép chép.

Đường Duệ Thanh tất bận ra siêu thị khuân về mấy thùng mỳ gói: “Này ba mua cho mấy thùng mỳ đây, mang theo mà ăn. Sri Lanka không giống Thái Lan, ba xem trên mạng người ta bảo bên đó toàn ăn cà ri thôi, chưa chắc con đã ăn quen. Mang cái này theo có gì cứu đói.”

“Vầnggg”, Đường Tư Kỳ gật gật tuỳ ý ba mẹ sắp xếp.

Lưu Anh suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lẳng lặng nhét thêm vào Vali chai thuốc đuổi muỗi, rồi tiện tay vơ cả thuốc đau dạ dày, cảm ho sổ mũi nữa mới yên tâm: “Phải mang cả thuốc theo phòng hờ, nhỡ ăn uống không quen đau bụng khó tiêu. Mẹ để thuốc tiêu hoá ở đây nhá, nếu tiêu chảy chỉ cần uống hai viên là cầm…”

“Vâng vâng con nhớ rồi, mẹ cứ để đó đi.”

Tận tới giờ ra sân bay, ba mẹ vẫn đi theo dặn đông dặn tây, phải chú ý giữ sức khoẻ, đừng để bị lạnh, bị đói, vân vân và mây mây.

“Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ba mẹ đừng lo, sang đến nơi con sẽ gọi về.”

“Haizzz, giờ mày cứ như chim thoắt bay chỗ nọ thoắt bay chỗ kia, đi nhiều nơi hơn cả ba mẹ rồi. Thôi đi đi, thượng lộ bình an, tới nơi nhớ gọi về cho ba mẹ khỏi trông”, Đường Duệ Thanh buồn buồn nhìn đứa con gái mới về chưa bao lâu đã lại chuẩn bị đi.

Lúc con cái còn nhỏ chỉ mong nó mau khôn lớn trưởng thành, giờ lớn thật rồi thì lại buồn vì nó bận bịu quá chẳng có thời gian dành cho ba mẹ nữa.

“Vâng vâng con nhớ rồi, ba đừng lo.”

Ngoài những thứ ba mẹ chuẩn bị cho thì đồ đạc cá nhân Đường Tư Kỳ chẳng mang theo mấy bởi cô đã để hết trong ba lô bảo bối rồi. Ngay cả hai thùng mỳ ba mua cho cô cũng len lén tống cả vào đó cho gọn. Lúc soạn đồ Đường Tư Kỳ còn trộm nghĩ giá kể biết nấu ăn thì tốt quá, đem theo ít mỳ ít gạo rồi gia vị mắm muối, nếu ăn không quen đồ địa phương thì cũng có thể tự nấu. Tuy nhiên rất tiếc cái này nó thuộc về phạm trù năng khiếu và gen di truyền rồi mà cái gen cô được thừa hưởng từ anh Đường đại ca thì thôi là cũng xin. Phân biệt đá quý còn cố học được chứ một khi đã không có số đứng bếp thì có cố cách mấy cũng vất thùng rác thôi.

Lần này có ba mẹ trợ giúp nên hành lý của cô cực kỳ đầy đủ từ đồ ăn thức uống cho tới quần áo rồi thuốc men không thiếu thứ gì. Cũng may có cái ba lô bảo bối chứ không chắc ba Vali cỡ đại cũng chứa không hết.

Thế nhưng trước ngày bay, Đường Tư Kỳ đã làm một việc mà chính bản thân cô cũng không thể lý giải nổi. Cô ra trước tiệm tạp hoá đầu phố mua ít gia vị bột nêm rồi thảy vào trong không gian ba lô. Thì chị Thiên Ngưng chẳng bảo có khả năng sẽ qua đánh hàng mà, cứ mua sẵn có gì nhờ chị ấy nấu. Hoặc nếu chị ấy không sang thì nào về đưa cho mẹ, dù sao gia vị có hạn sử dụng lâu, không hỏng được.

Chuẩn bị ổn thoả hết thảy, Đường Tư Kỳ lên máy bay thẳng tiến Sri Lanka.

Tại trạm quá cảnh sân bay Kuapa Lumpur, thủ đô nước Malaysia, Đường Tư Kỳ ăn nhẹ một tô mỳ cà ri và gọi thêm tách Cafe trắng Mã Lai. Ban đầu chỉ nghĩ uống chút cà phê cho tỉnh táo nhưng nào ngờ nó ngon vượt mong đợi. Hương cà phê đậm đà quyện vị béo của bơ mang đến trải nghiệm vị giác cực kỳ độc đáo. Quả không hổ danh là thức uống truyền thống nổi tiếng ở Malaysia. Uống hết một tách mà Đường Tư Kỳ vẫn chưa đã thèm, cô quyết định thêm Malaysia vào danh sách các nước nhất định phải đến trong tương lai để tìm câu trả lời cho thắc mắc tại sao lại gọi là Cafe trắng? Phải chăng nó được pha từ hạt cà phê trắng thay vì nâu đen thông thường?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận