Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 129 - “Nấm mèo”

Chương 129 - “Nấm mèo”

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 129: “Nấm mèo”

Chợt nhớ ra nhà mình cũng có hai bô lão tân tiến không kém, thế nên Đường Tư Kỳ liền mở điện thoại gửi tin nhắn cho ba

Kỳ Kỳ: [ Ba ơi, tài khoản Tiktok của ba có đông người theo dõi không ba? ]

Đang thảnh thơi ở bên ngoài tản bộ, Đường Duệ Thanh giật nảy mình khi đọc tin nhắn của con gái. Chú nhíu mày hỏi ngược lại

[ Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?]

Kỳ Kỳ: [ Trời đất ơi, đừng nói với con là ba cũng chơi Tiktok thật đấy nha.]

Đường Duệ Thanh: [ Có nhưng mà không nhiều, chủ yếu là lên tăng tương tác cho mẹ con thôi, chứ lâu lâu ba mới đăng một hai cái clip tỉa hoa, chăm cây ấy mà.]

Kỳ Kỳ: [ Trời đất ơi trời đất ơi, mẹ con cũng chơi Tiktok? ]

Đường Duệ Thanh: [ Chẳng những chơi mà còn chơi chuyên nghiệp là đằng khác. Lần này đi du lịch mấy bà ấy thuê cả thợ quay phim đi theo để phục vụ công tác quay chụp. Đầu tư dữ dằn lắm.]

Đường Tư Kỳ nhất thời câm nín, thật sự không biết nên tiếp tục đề tài này ra sao bởi nó vượt tầm tưởng tượng của cô luôn rồi.

Thấy con gái im lặng, Đường Duệ Thanh chủ động hỏi: [ Gần đây có đi đâu chơi không? ]

Kỳ Kỳ: [ Dạ con đang ở Nam Kinh nè ba.]

Thông qua cập nhật trên WeChat, Đường Duệ Thanh đã biết con gái đang du lịch ở Nam Kinh rồi, tuy vậy trong lòng chú có chút hụt hẫng bởi nó đi mà không thông báo. Chú chỉ có thể mỗi ngày lên mạng theo dõi bài đăng hoặc đọc bình luận để nắm được lịch trình của con gái.

Tuy nhiên cũng có cái vui là lượng người hâm mộ ngày càng đông, Đường Tư Kỳ cũng hoạt động sôi nổi hơn, có đường hướng phát triển cụ thể rõ ràng hơn.

Hôm trước lão Từ cũng khuyên rằng con cái trưởng thành rồi, không còn là lũ nhóc lên năm lên ba nữa mà đi một bước báo một bước, đừng vì chuyện đó rồi buồn phiền, chúng nó tự biết lo cho mình.

Nghe ông bạn nói cũng có lý nhưng mà ngồi không một chỗ khó tránh khỏi lo lắng lung tung thế nên chú đang cân nhắc đăng ký học khoá nhiếp ảnh dành cho cán bộ hưu trí.

Đường Duệ Thanh: [ Ừ, đi chơi vui vẻ.]

Bình thường ba nói nhiều thì nhức đầu, hôm nay ba chẳng dặn dò hay vặn hỏi gì đâm ra lại có chút không quen, ngẫm nghĩ giây lát Đường Tư Kỳ tự trả lời cho dù ba không hỏi

[ Tiền con vẫn còn dư dùng, dạo này đơn tranh tương đối nhiều và ổn định hơn trước rồi ba ạ.]

Đường Duệ Thanh: [ Ừ, vậy thì tốt. Ra ngoài chơi nhớ chú ý an toàn. ]

Hai ba con trao đổi thêm dăm ba tin nhắn nữa rồi tắt máy. Lúc này, số lượng người đổ tới bên hồ sen càng lúc càng đông. Mặc dù đã cố nhón chân, rướn người cao hết sức nhưng Đường Tư Kỳ cũng không thể tìm được một vị trí lý tưởng để bấm máy. Cuối cùng cô đành giơ máy lên cao, bấm đại một kiểu.

Bức ảnh hồ sen không thể tệ hơn với hàng tá những cái đầu đen xì nhấp nha nhấp nhô.

Đường Tư Kỳ chẹp miệng, thôi kệ đi, coi như có cái chứng minh đã từng tới hồ Huyền Vũ, vậy là được rồi.

Chụp choẹt xong thì tới công đoạn quan trọng nhất, Check-in nhận thưởng. Đúng như thông tin các bạn trên mạng cung cấp, hồ Huyền Vũ thực sự có liên quan tới Hoàng đế Chu Nguyên Chương cho nên Đường Tư Kỳ được nhận thêm một viên kim cương nữa và tiến độ hoàn thành là 6/N.

Haizz, cũng không biết rốt cuộc N là bao nhiêu đây. Mông lung quá!

Nhưng kể ra cũng thú vị, rõ ràng Minh Triều cách đây cả mấy trăm năm, hơn nữa về sau nhà Minh đã cho dời đô về Bắc Kinh thế mà ở Nam Kinh vẫn còn lưu giữ vô vàn dấu ấn của vị hoàng đế lập quốc - Chu Nguyên Chương.

Ra khỏi khu thắng cảnh hồ Huyền Vũ, Đường Tư Kỳ vốn định quay về hostel thì giữa đường lại vô tình bắt gặp một nhóm các bạn trẻ đang lúi húi tìm kiếm gì đó ở góc chân tường thành.

Bản tính tò mò trỗi dậy, Đường Tư Kỳ bèn tiến lại gần, đứng phía sau ngó ngó nghiêng nghiêng.

“Meow…”

“Meow…meow…”

“Rõ ràng lần trước còn thấy ở đây mà nhỉ?”

“Thử tìm kỹ xem, hay là bọn nó trốn đi đâu rồi.”

Ồ, ra là tìm mèo à??? Đường Tư Kỳ càng tò mò tợn, trong tường thành chẳng lẽ lại có mèo hoang sinh sống?

Đường Tư Kỳ kiên nhẫn bám theo nhóm bạn trẻ. Không bao lâu sau, một tiếng “meow” non nớt, yếu ớt vang lên.

Bé gái đi đầu vỡ oà sung sướng: “A, tìm được rồi, ở bên này mọi người ơi.”

Có lẽ vì sợ sẽ doạ lũ mèo hoảng sợ bỏ chạy, cô bé lập tức ngồi xổm xuống, vừa vẫy vẫy vừa dịu dàng gọi: “Mèo con, lại đây ăn nè, chị mang đồ ăn ngon đến cho mấy cưng đây, lại đây nhanh lên, đừng sợ.”

Đường Tư Kỳ vươn dài cổ, nín thở chờ đợi và bất ngờ khi trông thấy một cặp tai nhỏ xíu thò ra từ một ô vuông dưới chân tường thành. Tiếp sau đó là cặp mắt tinh khôn láo liên quan sát bốn phía xung quanh. Ngay khi phát giác ra người quen, bé mèo tức khắc cất đi dáng vẻ cảnh giác, nó vươn đầu ra, nũng nịu cọ cọ vào tay cô bé gái.

Một màn ngoài sức tưởng tượng, Đường Tư Kỳ chỉ biết ngây người đứng chôn chân tại chỗ, không ngờ lại có một ổ mèo ngay dưới chân tường thành.

Theo thói quen, cô rút điện thoại tính chụp vài bức thì một cậu nhóc đứng bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng mở flash chị nhé.”

“À, ừ…” Đường Tư Kỳ gật đầu, cẩn thận kiểm tra lại các chế độ trên màn hình rồi mới lách tách ấn chụp liên hồi.

Ban nãy đi ngắm cảnh trên tường thành cô chỉ mải ngẩng cổ đuổi theo thiên nhiên mây trời mà không để ý dưới chân tường có không ít ô vuông và những vị trí ấy đã bị lũ mèo hoang chiếm làm căn cứ địa.

Đường Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi: “Ngày nào mấy em cũng mang đồ ăn tới cho lũ mèo hả?”

Cậu trai thành thật trả lời: “Thật ra thì cũng không hẳn, thỉnh thoảng có thời gian tụi em mới tới thăm lũ mèo thôi. Với lại khu này gần hồ Huyền Vũ mà chị, bọn chúng không thiếu mồi ngon đâu.”

Đang nói thì một chàng mèo choai choai đủng đỉnh bước tới từ phía hồ Huyền Vũ.

Cậu trai bật cười giới thiệu: “Kìa, chị nhìn đi, trước đây nó cũng sống dưới chân tường thành mà giờ béo ục ịch, không thể nào chui vào trong được nữa.”

“Haha…” Đường Tư Kỳ không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Béo đến mức phải chuyển nhà, lần đầu tiên cô nghe thấy đấy!

Đang bình loạn về chàng mèo béo ị thì hai chị em nghe thấy đám đông ồ lên đầy kinh ngạc.

Ôi quá trời là mèo kìa, từ những lỗ hổng trên tường thành, lũ mèo thò đầu ra, giương cặp mắt long lanh xin ăn. Có ô một con, có ô hai, ba con, thậm chí có những ô ở tít tận trên cao cũng thấy chùm lông trắng muốt lấp la lấp ló.

Đứng ở góc độ của Đường Tư Kỳ nhìn lên, lũ mèo như những cây nấm xinh xắn mọc trên bức tường thành cổ kính.

Cảnh tượng quá độc đáo, cô không kìm được, bật thốt cảm khái: “Trời đất ơi, nhìn y như một bức tường nấm vậy!”

“Hahaha, chúng em cũng gọi bọn chúng là “nấm mèo” đó!” Cậu trai phá lên cười thích thú vì ý tưởng lớn gặp nhau.

Đường Tư Kỳ hóm hỉnh hùa theo: “Không biết có thể hái “nấm mèo” mang về nhà không nhỉ?”

Cậu trai tếu táo đáp: “Đương nhiên là được rồi, nấm mọc tự nhiên mà. Giỡn chứ, lũ mèo ở đây đều là mèo hoang, nếu được trao một mái nhà ấm áp thì còn gì may mắn và tuyệt vời hơn nữa. Tuy rằng mèo hoang khó bắt nhưng nếu kiên nhẫn cho chúng thấy mình thật sự thương yêu và không có ý định làm hại thì chúng sẽ cho mình tiếp cận và bắt được thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận