Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 405 - Biết sai để sửa sai

Chương 405 - Biết sai để sửa sai

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 405: Biết sai để sửa sai

“Oaaa đã quáaa hahaha” Lạc Tuấn Bảo cười ngoác miệng.

“Mình lái về rủ mẹ con chạy thử đi.”

Đường Tư Kỳ chỉ điều chỉnh hướng rồi thả tay để Lạc Tuấn Bảo tự chạy vào bờ. Cu cậu thích mê tơi, cặp má đỏ phừng phừng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Mô-tô cập bờ, Đường Tư Kỳ bế Lạc Tuấn Bảo xuống, nhờ nhân viên hướng dẫn kỹ thuật cho Từ Thiên Ngưng.

Và điều bất ngờ nằm ở đây.

Sau 5 phút làm quen xe, Từ Thiên Ngưng bắt đầu tăng tốc, bo góc ngọt lừ, chị lướt đi như bay, để lại trên mặt biển bọt nước trắng xoá kéo dài tít tắp.

Lạc Tuấn Bảo cùng Đường Tư Kỳ chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc.

“Trời trời Tuấn Bảo, xem mẹ con kìa. Mẹ con đúng là thâm tàng bất lộ nha.”

Lạc Tuấn Bảo cũng gật đầu cảm khái: “Mẹ đỉnh thật!”

Vừa rồi cậu tự thấy mình đã dũng cảm lắm rồi, thế mà không ngờ mẹ còn gan dạ hơn. Tư thế lái mô-tô nhìn ngầu cực luôn!

Nhưng chưa đâu, mô-tô chỉ là màn khởi đầu thôi, Từ Thiên Ngưng còn chơi cả dù kéo nữa.

Lạc Tuấn Bảo và Đường Tư Kỳ cứ phải gọi là trố lồi mắt, hâm mộ sát đất.

Hôm qua Đường Tư Kỳ cũng thấy dù kéo, nhưng mà hèn không dám thử. Còn Lạc Tuấn Bảo thì thôi khỏi nói đi, đến thuyền chuối cấp độ cùi bắp còn sợ dúm dó huống chi dù kéo cảm giác mạnh.

Đâu ai ngờ trong ba người, một nam thiếu nhi anh dũng, một thiếu nữ đang độ tuổi xuân và một bà mẹ đã bước qua hàng băm thì người chơi máu nhất lại là người lớn tuổi nhất, mà xưa nay cũng dịu dàng, đắm thắm nhất.

Đúng là bên trong phụ nữ cất chứa rất nhiều bí mật như “có một vầng sáng ngọt ngào và bí ẩn còn hơn cả những vì sao trời” (1). Và nếu ai kiên trì khám phá chắc chắn sẽ mở được kho báu vô giá này!

“A ha ha, mẹ bay lên rồi!”

Ca-nô phía trước tăng hết tốc lực kéo chiếc dù phía sau mở bung hết cỡ rồi nâng lên khỏi mặt nước.

Lạc Tuấn Bảo đứng trên bãi cát ngửa đầu nhìn với theo

“Ôi cao quá, dì ơi nhìn kìa, mẹ con bay tận lên trời…”

Thằng nhóc miệng thì reo hò, chân phấn khích chạy theo hướng dù bay.

Trên nền trời xanh thẳm, chiếc dù màu đỏ nổi bật vô cùng bắt mắt.

Ra đến giữa biển, đột nhiên ca-nô dừng lại, dù từ từ hạ xuống, Lạc Tuấn Bảo cùng Đường Tư Kỳ cũng gần như nín thở bất động, không hiểu có trục trặc gì. Nhưng ngay khi hai chân Từ Thiên Ngưng vừa chớm chạm nước thì một lần nữa ca-nô nổ máy phóng vụt đi kéo dù cùng người bay thẳng lên trời cao.

“Aaaaaa….vui quá….hahaha…” Lạc Tuấn Bảo hưng phấn hoan hô ầm ĩ.

Đợi tới khi Từ Thiên Ngưng hạ cánh, Lạc Tuấn Bảo lập tức sà vào lòng mẹ ôm chặt: “Mẹ ơi, ban nãy con lo cho mẹ lắm.”

Từ Thiên Ngưng ngồi bệt xuống nền cát, hai má đỏ lựng, lồng ngực phập phồng vì vừa trải qua một phen kích thích. Chị tranh thủ điều chỉnh nhịp thở trong lúc nhân viên tháo dù ra khỏi người giúp.

Đường Tư Kỳ cũng chạy nhanh tới, quan tâm hỏi han: “Sao sao, cảm giác thế nào chị? Không việc gì chứ?”

Từ Thiên Ngưng ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn chói mắt: “Cảm giác là…mai còn có thể chơi tiếp, haha. Vui lắm, thích cực. À đúng rồi, ban nãy chị có hỏi qua nhân viên, họ bảo Tuấn Bảo 6 tuổi cũng có thể chơi. Nhưng sợ nó nhẹ quá, không đủ thể trọng nên phải có một người nữa đi kèm. Dù này có thể đi cùng lúc hai người.”

Lạc Tuấn Bảo vừa thích vừa sợ: “Ban nãy mẹ bay cao ơi là cao chạm tới tầng mây luôn.”

Đường Tư Kỳ thì vẫn muốn xác nhận thật kỹ: “Thích lắm hả? Không sợ tí nào sao?”

Từ Thiên Ngưng khẳng định: “Không sợ tí nào. Cả lúc bay lên và hạ xuống đều rất vững vàng chắc chắn. Chỉ là lúc ban đầu mới lên chưa kịp thích ưng nên hơi choáng đầu một tí. Nhưng chỉ một tí thôi là hết ngay. Thật sự rất đáng để thử một lần đó Kỳ.”

Hệ thống yêu cầu năm hoạt động, cô đều đã hoàn thành cả năm, không nhất thiết phải chơi thêm cái gì nữa. Nhưng nghe chị Thiên Ngưng khen quá, lòng Tư Kỳ cũng có chút nhộn nhạo.

Thật ra hôm qua cô thấy cái trò này trước tiên nhưng nghĩ nó nguy hiểm nên trực tiếp bỏ qua. Không ngờ chẳng những không nguy hiểm mà còn siêu kích thích. Hơn nữa cô đang có trong tay “Bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn” mà, chắc chắn không chết được, vậy thì tội gì bỏ qua cơ hội trải nghiệm cái mới chứ.

“Oke, vậy em cũng chơi.”

Vì cũng đã gần trưa nên lượng người xếp hàng không đông lắm, Đường Tư Kỳ đợi một lát liền tới lượt mình.

Cùng không biết vì lý do gì mà trong khoảnh khắc báo danh, Đường Tư Kỳ đặt bút ghi ngay tên Lạc Tuấn Bảo dưới tên mình.

Cô không chút lo lắng còn quay ra đá lông nheo trêu thằng cháu: “Tuấn Bảo êi, chuẩn bị bay cùng dì nha.”

“Không không không…con vẫn cảm thấy trò này không thích hợp với trẻ con cho lắm”, Lạc Tuấn Bảo tay xua lấy xua để, chân bước thụt lùi nhưng nét mặt rõ ràng cũng khá hứng thú.

Từ Thiên Ngưng cổ vũ con trai: “Nếu muốn cứ mạnh dạn thử đi con, mấy khi có cơ hội đâu. Ban nãy mẹ đã hỏi kỹ rồi, người ta xác nhận trẻ con có thể chơi. Họ không cấm tức là không có nguy hiểm, con đừng sợ.”

Lạc Tuấn Bảo cắn môi rối rắm tít mù, mới dợm tiến lên một bước đã sợ hãi quay đầu dụi vào lòng mẹ.

Từ Thiên Ngưng dịu dàng xoa đầu vỗ về con: “Không sao đâu con, cứ mạnh dạn thử đi, biết đâu chừng nó không quá đáng sợ là do mình tự doạ mình mà thôi. Nếu vì thế mà không dám thử thì uổng quá. Hoặc không mẹ có thể nói người ta chạy chậm một chút, cũng bỏ qua tiết mục đạp nước, chỉ để con bay là là trên cao ngắm cảnh thôi, chịu không?”

Bình thường Từ Thiên Ngưng quá bận rộn với việc kiếm tiền nuôi con nên không nhận ra bao lâu nay cuộc sống của hai mẹ con chỉ xoay quanh nỗi lo cơm áo gạo tiền, củi dầu mắm muối. Ngoài ra, không còn thú vui gì khác.

Từ sau khi quyết định ly hôn chồng, trong đầu chị chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là làm thế nào để chứng minh Single mom cũng có thể sống tốt, một mình chị cũng đủ sức nuôi dạy con tử tế, cho con một cuộc sống đầy đủ ấm no.

Nhưng chuyến du lịch lần này đã cho chị cơ hội bước ra khỏi guồng quay đó để một lần nhìn lại và nhận ra, mình sai rồi!

Tất cả chỉ là suy nghĩ và mong muốn của cá nhân chị. Chị muốn chứng minh cho mọi người thấy Từ Thiên Ngưng chị có thể nuôi dạy con trai khoẻ mạnh, ngoan ngoãn, thông minh giỏi giang. Chị áp lực lên mình và vô hình chung đã áp lực lên con. Vì thế cho nên Tuấn Bảo mới có dáng vẻ ông cụ non không tương xứng với lứa tuổi.

Người lớn chính là tấm gương cho con trẻ. Mẹ như nào con sẽ bắt chước theo vậy. Lâu nay chị gồng mình khoác lên dáng vẻ mẹ giỏi nên Tuấn Bảo cũng phải cố gắng làm con ngoan.

Cuối cùng, cả hai mẹ con cùng áp lực căng thẳng.

Mặc dù vậy, chị luôn thầm biết ơn ông trời đã ban tặng cho chị một tiểu thiên sứ bé bỏng.

Thằng bé chính là động lực giúp chị vượt qua mọi chông gai, là niềm an ủi mỗi lúc chị yếu lòng, sưởi ấm trái tim chị khi đêm đen giá lành và lần này cho chị cơ hội biết sai để sửa sai.

Chị nhận ra mẹ và con không chỉ gắn kết sinh học qua nhau thai, mà còn có một mối liên hệ tinh thần giao cảm. Mẹ vui con cũng vui, mẹ buồn con cũng buồn, mẹ nặng gánh, âu lo con trưởng thành ngoan ngoãn. Bởi thế mà khi tâm lý chị được buông lỏng thẳng bé cũng trở nên hoạt bát tinh nghịch hơn. Thế nên chỉ cần chị dũng cảm một chút, sống thật với cảm xúc của chính mình thì con chị cũng sẽ sống đúng với lứa tuổi của nó, vô tư trải qua một tuổi thơ tươi đẹp, hồn nhiên trưởng thành như bao đứa trẻ khác ngoài kia.

Bé con của chị cũng có những lúc ngô nghê ngố tàu, ví dụ như không biết cách lấy hơi dưới nước, lúng túng khi gặp bạn mới hay nhát gan trước những thử thách mới lạ. Con cũng ỷ lại và yếu đuối, cũng cần mẹ xoè cánh chở che và động viên khích lệ, như lúc này đây.

===

Chú thích:

(1) 1 câu nói nổi tiếng của đại danh hào Victor Hugo khi nhận xét về sự bí ẩn của người phụ nữ

Bạn cần đăng nhập để bình luận