Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 245 - Tạm biệt cha mẹ

Chương 245 - Tạm biệt cha mẹ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 245: Tạm biệt cha mẹ

Trước ngày khởi hành, Đường Tư Kỳ mới nhớ ra voucher khuyến mãi ông chủ Lôi tặng vẫn chưa dùng hết, thế là cô bèn rủ ba mẹ ra quán ăn Xuyên Đại Hiệp đánh chén một bữa coi như tiệc chia tay.

Nhìn thực đơn, poster, bảng hiệu, túi giấy, hộp nhựa, cột nhà, tường bao…đâu đâu cũng thấy tác phẩm của mình, Đường Tư Kỳ bỗng dâng lên một niềm tự hào khó tả.

Đợi ba mẹ vào ăn vui vẻ, cô mới bắt đầu đặt vấn đề: “Ba mẹ, con chuẩn bị đi Lạc Dương, tiếp tục công cuộc du lịch nuôi dưỡng cảm hứng sáng tác của con.”

Tuy biết sớm muộn gì con gái cũng phải rời đi nhưng không ngờ ngày đó lại tới nhanh đến vậy, Đường Duệ Thanh buồn so: “Thế vé viếc thế nào, đã đặt xong cả chưa?”

“Con chưa, định là nói với ba mẹ trước rồi về mới đặt” Đường Tư Kỳ đáp tỉnh queo nhưng kỳ thực là để dỗ ba mẹ thôi chứ cô đã tìm và chọn được chuyến rồi. Ngày kia có chuyến bay tới Trịnh Châu, mặc dù giờ cất cánh không đẹp nhưng giá thì rất rẻ.

Đường Duệ Thanh và Lưu Anh liếc nhau, cùng nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương là lưu luyến không nỡ.

Cuối cùng, vẫn là Đường Duệ Thanh đại diện lên tiếng: “Ừ, con muốn đi, ba mẹ không cản. Con có việc phải làm thì cứ đi đi, không cần bận tâm chuyện ở nhà. Tiền không đủ thì nhớ nói với ba mẹ, không được tự chịu rồi nhịn ăn nhịn mặc. Sau này ba mẹ cũng sẽ không bắt con phải làm những chuyện mà con không thích nữa. Lúc nào không vui, không thuận thì hãy nhớ con vẫn còn gia đình. Nếu ngoài kia khó khăn quá thì về nhà với ba mẹ.”

Lúc này sống mũi Lưu Anh cay xè, thím phải cố nén lắm mới nghẹn ngào nói được một câu: “Tư Kỳ, mẹ không có yêu cầu gì ngoài việc con tuyệt đối phải giữ an toàn cho bản thân, có biết chưa?”

Đường Tư Kỳ hoàn toàn bất ngờ. Phải đến giờ cô mới thực sự tin ba mẹ đã thay đổi.

Nên nhớ trước đây mỗi lần cô nói muốn đi một cái là thể nào cũng bị ba trách móc, mẹ mắng mỏ, nào là về chưa nóng chỗ đã đòi đi, cái nhà chứ có phải khách sạn đâu rồi thì con gái con đứa suốt ngày lang thang ở bên ngoài còn ra thể thống gì, vân vân và mây mây.

Đột nhiên lần này không hề có hờn giận trách mắng, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn.

Đường Tư Kỳ bỗng có cảm giác, phải chăng sự chuyển biến tích cực này có liên quan đến chuyến du lịch? Sau một vòng thăm thú Vân Nam, ba mẹ đã thực sự thông suốt?

“Mẹ…con tưởng mẹ sẽ không cho con đi, bắt con ở nhà xem mắt lấy chồng chứ.”

Vốn dĩ đã nước mắt vòng quanh mà nghe được lời này Lưu Anh cũng phải bật cười thành tiếng: “Cha bố cô, tôi không rảnh lo cho cô. Cô ở bên ngoài nếu thấy ai vừa mắt thì dắt về đây cho tôi với ba cô xem mặt.”

Đường Duệ Thanh gật gù phụ hoạ: “Đúng đúng, nhất định phải dẫn về đây. Phải vượt qua cửa ải của ba thì mới được phép quen con gái ba. Đứa nào không đủ tiểu chuẩn, loại.”

Câu này của anh Đường đại ca vừa bá đạo vừa chân tình, chọc cho hai mẹ con cười nghiêng ngả.

Thế là cả bữa cơm chỉ bận bàn về tiêu chuẩn kén rể của ba Đường. Bàn có ba người thôi mà rôm rả đáo để. Đồ ăn bưng lên tới tấp, Đường Tư Kỳ vừa tiếp thức ăn cho ba mẹ vừa cười chảy nước mắt.

Ông chủ Lôi Đức Xương cũng biết tin có khách quý tới tiệm, thế là sai nhân viên tặng riêng bàn bên này mấy món ngon. Sau đó đợi gia đình ăn xong, anh ta mới tiến ra chào hỏi và nhân cơ hội đặt vấn đề cho lần hợp tác tiếp theo.

Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ tạm biệt cha mẹ, tạm biệt Ôn Châu, bước vào cuộc hành trình khám phá Lạc Dương, nơi được mệnh danh là “thành phố của những cái nhất ở Trung Quốc”.

Tuy nhiên, trước hôm đi, Đường Tư Kỳ gặp phải chút rắc rối nho nhỏ. Chả là thời điểm ban đầu khi cô mới bước chân vào sự nghiệp lữ hành, thời tiết vẫn còn nóng, áo quần mỏng, đồ đạc ít, một cái vali 20inch là dư sức qua cầu. Ra sân bay có thể xách thẳng lên máy bay, khỏi cần mất công xếp hàng ký gửi này nọ.

Thế nhưng hiện giờ đã là cuối tháng chín, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, quần áo yêu cầu nhiều hơn và dày hơn. Cái Vali 20 inch tất nhiên không đủ chỗ, thế là Đường Tư Kỳ phải mò ra trung tâm thương mại mua thêm một cái 24 inch nữa.

Bởi vì lần này hệ thống không tặng khuyến mãi, cô lại tiếc tiền thế nên chỉ dám chọn loại bình thường.

Mặc dù cũng cùng chung thương hiệu Samsonite nhưng phân khúc khác nhau, tất nhiên không thể so sánh với chiếc cũ.

Chiếc này chất liệu nặng hơn, bánh xe không mượt, tay cầm không êm, song Đường Tư Kỳ tự an ủi mình có cái đựng đồ là tốt rồi. Tuy rằng số dư tài khoản của cô hiện đã hơn bốn mươi ngàn nhưng như thế thì tính là gì, ra ngoài rất nhiều khoản phải chi vậy nên cái gì có thể tiết kiệm thì tuyệt đối không được hoang phí.

Thế nhưng xách được cái Vali to về nhà thì lại gặp thêm vấn đề mới. Vì ỉ i nó to nên cái gì Đường Tư Kỳ cũng muốn mang theo. Hơn nữa đưa vào ký gửi mà nên không bị giới hạn như hành ký xách tay.

Vậy là cô đi quanh phòng, bắt đầu nhặt đồ, nào là sửa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, kem chống nắng, khăn tắm, khăn ủ tóc, mặt nạ, tai nghe, bịt mắt, thậm chí khăn giấy, khăn ướt cũng muốn mang theo, máy tính bảng, laptop, bảng vẽ, chuột tất nhiên là không thể thiếu, rồi dây sạc linh tinh…

Cuối cùng, chiếc Vali 24 inch căng phồng, phải ngồi lên đè thật mạnh mới có thể đóng được khoá.

Cũng may có thể ký gửi con lợn béo này chứ bắt xách lên máy bay chắc cô chết vì nó luôn!

Từ Ôn Châu không có chuyến bay thẳng tới Lạc Dương, phải nối chuyến ở Thượng Hải. Đường Tư Kỳ cố ý chọn hạng vé rẻ nhất, thời gian đợi nối chuyến mất mấy tiếng đồng hồ, vừa hay kịp cho cô sắp xếp một cuộc hẹn ngắn cùng gia đình chị Từ Thiên Ngưng.

Cô muốn mời chú Từ, dì La và mẹ con chị Thiên Ngưng một bữa cơm. Tính ra cũng lâu rồi cô chưa gặp họ, cô nhớ cái ông cụ non Lạc Tuấn bảo lắm rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận