Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 371 - Tiểu Bạch biến mất?

Chương 371 - Tiểu Bạch biến mất?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 371: Tiểu Bạch biến mất?

Trên đầu, trời xanh mây trắng. Dưới đất, Đại Hoàng Cung bề thế rực rỡ, không chỉ mái nhà mà tường bao, cột kèo, chùa tháp đều dát vàng lấp lánh kim quang. Khiến tất cả du khách muốn ngước nhìn đều phải khum tay nheo mắt vì quá chói loà rực rỡ.

Mà cái khiến người ta không ngờ tới nhất chính là phần đông những người có mặt ở đây đều là các đoàn du khách tới từ Trung Quốc. Đi đến đâu cũng dễ dàng nghe được “Nǐ hǎo” với “Xiè xiè”, giật mình quay sang ồ thì ra là đồng hương.

Ngay đến Từ Thiên Ngưng cũng không nhịn được mà cảm khái: “Trời đất ơi, cứ tưởng đang đi du lịch trong nước ấy chứ.”

“Haha, dân Trung Quốc có vẻ khoái thăm quan di tích lịch sử, tập trung ở đây đông thế.”

Hôm qua đi chợ đêm rõ ràng đụng mặt rất nhiều dân châu Âu, châu Mỹ. Ấy vậy mà giờ tuyệt nhiên chẳng có lấy một người mắt xanh mũi lõ, toàn là da vàng tóc đen. Có lẽ giờ này họ vẫn trùm chăn trong khách sạn ngủ ngon lành rồi, chỉ có người Trung Quốc là thích đi chơi sớm ngắm cảnh thôi. Đúng là cùng một niềm yêu thích khám phá du lịch, nhưng mỗi quốc gia mỗi dân tộc lại có cách tận hưởng riêng tuỳ theo văn hoá, lối sống và tín ngưỡng.

Tuy nhiên cái khiến Lạc Tuấn Bảo hứng thú nhất không phải kiến trúc đền đài hoành tráng hay điêu khắc tinh xảo phức tạp, mà là khung cảnh rất đông sinh viên mỹ thuật tụ tập trước chùa Phật Ngọc tập vẽ ngoại cảnh.

Thằng bé ghé mắt nhìn trộm vài bản vẻ rồi oà lên kinh ngạc, mấy anh mấy chị vẽ đẹp quá trời quá đất luôn~~

Ra khỏi Đại Hoàng Cung, ba người bước sang tham quan Chùa Phật Nằm ở ngay bên cạnh.

Cả hai chỗ đều là danh lam thắng cảnh bậc nhất Thái Lan, thế nên Đường Tư Kỳ không lấy làm lạ khi hệ thống chỉ xếp hạng B. Bất quá, vẫn làm giàu thêm cho bảo khố được 2400 vàng.

Lịch trình buổi sáng đến đây kết thúc, giờ phải quay về đổi khách sạn đã.

Chính giữa ngọ, mặt trời hào phóng phủ vàng khắp lối, nắng rát mặt đường, mồ hôi tí tách thấm ướt cổ áo. Đường Tư Kỳ bèn đề nghị bắt xe về, chứ giờ này mà cuốc bộ chắc say nắng chết mất.

“Tư Kỳ, chị vừa thấy có chiếc xe ba bánh chạy ngang qua, nhìn vui vui, mình có thể ngồi xe đó về không?”

“Được chứ, đó là xe tuk tuk, đặc sản Thái Lan đấy.”

Tới đây, Đường Tư Kỳ chợt nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu Check-in 5 loại phương tiện giao thông công cộng ở Băng Cốc. Sau khi hoàn thành có thể giúp Tiểu Bạch chuộc lại chiếc bàn ăn.

Ngày hôm qua tới cô đã sử dụng xe buýt để đi từ sân bay vào nội thành. Nhưng đáng tiếc nó là tuyến buýt riêng nên không được liệt vào danh sách giao thông công cộng.

Tuk tuk chắc là được tính chứ nhỉ. Thế là Đường Tư Kỳ liền vẫy một chiếc lại, dùng tiếng Anh pha tiếng Thái lâu lâu đá vào chữ Trung để mặc cả cùng bác tài. Cuối cùng chốt hạ 100 baht. Tuy hơi đắt chút nhưng coi như trải nghiệm đặc sản địa phương. Thôi thì cũng chấp nhận được.

“Oa ha ha mát quá!”

Xe nhẹ nhàng lướt đi, gió mát lùa vào xua tan cái nắng nóng gay gắt buổi ban trưa. Tóc Lạc Tuấn Bảo rối mù cùng điệu cười khanh khách như lạc đi trong gió.

Không thể không khen ai đặt cái tên mà khéo quá. Tuk tuk - vừa nghe là thấy tượng thanh liền luôn. Khi xe nổ máy, cái ống bô nổ brưm brưm náo động cả con phố.

Trở lại khách sạn cũ, lấy hành lý xong, Lạc Tuấn Bảo chủ động thảo luận cùng Đường Tư Kỳ tiếp theo đây sẽ di chuyển bằng phương tiện gì để thuận lợi xách theo ba chiếc Vali cồng kềnh.

“Thì cứ trực tiếp gọi taxi thôi.”

“Hả…gọi taxi à…hay là đi phương tiện công cộng cho rẻ?”

Dường như cu cậu mê tuk tuk nên chê ngồi taxi nhàm chán đây mà.

Được rồi, chỉ cần cháu thích là dì chiều tuốt. Đường Tư Kỳ liền mở bản đồ Google tra cứu đường xá.

“Từ đây đi tới đó có hai cách, nhưng đều phải đổi chuyến. Một là đi xe buýt rồi sau đó đổi sang tàu điện trên sông, hoặc là đi hai lần thuyền”

“Hở, còn có thể ngồi thuyền ạ? Mẹ mẹ, mình có thể ngồi thuyền trên sông.”

Từ Thiên Ngưng cân nhắc hai phương án, cuối cùng thống nhất cùng Đường Tư Kỳ gọi taxi đi cho tiện. Vì còn mang vác hành lý cồng kềnh, lên thuyền chòng chành sợ ngã còn xe buýt thì sợ chen chúc chật chội.

Đường Tư Kỳ cũng đồng ý gọi xe. Chỉ có Lạc Tuấn Bảo hơi tiếc nuối một chút nhưng cu cậu cũng biết thêm kiến thức mới, muốn đi lại ở Băng Cốc, ngoài taxi thì còn có xe buýt, tuk tuk, tàu điện trên không và cả ngồi thuyền nữa.

Và thế là từ khách sạn gần phố đi bộ ồn ào, ba mẹ con dì cháu chuyển sang Ibis hotel cập ngay bờ sông thơ mộng. Ấy thế mà bể bơi vô cực trên tầng thượng cùng vườn thượng uyển với hoa cỏ rợp trời cũng không sánh bằng dòng sông Chao Phraya hiền hoà cùng giao thông đường thuỷ tấp nập đã chiếm cứ trái tim Lạc Tuấn Bảo.

Mặc kệ thằng cháu tì trán lên cửa sổ tơ tưởng tới mênh mông sóng nước, Đường Tư Kỳ lăn kềnh lên chiếc giường được trải phẳng nảy tưng tưng, cô lăn qua lăn lại cười mãn nguyện. Phòng ốc tuy hơi chật một tí nhưng bù lại vô cùng sạch sẽ. Cảnh quan thiên nhiên cùng khu vực công cộng cũng được bài trí tuyệt đẹp. Đúng chuẩn sang, xịn, mịn.

Từ đây, có thể phóng mắt ôm trọn dòng sông Chao Phraya xanh mát. Dọc theo hai bên bờ sông người ta dựng rất nhiều ghế nằm. Đường Tư Kỳ bèn nổi hứng xuống lầu đi dạo.

Rủ mãi không ai đi cùng, Đường Tư Kỳ bèn đi một mình. Cô lững thững tản bộ dọc bờ sông, tìm một chỗ vắng vẻ, có mái che mát mẻ, nằm xuống tận hưởng gió sông lồng lộng, mát rượi.

Đường Tư Kỳ bất chợt nhớ tới Tiểu Bạch. Không biết Tiểu Bạch thế nào rồi nhỉ?

Cô bèn mở ứng dụng lên, truy cập hệ thống. Căn phòng quen thuộc vẫn đây, vườn hoa đủ màu sắc vẫn đây nhưng Tiểu Bạch của cô biến đâu mất rồi?

Đường Tư Kỳ tò mò khẽ gọi: “Tiểu Bạch, em đang ở đâu đấy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận