Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 463 - Cô ấy có bạn trai chưa?

Chương 463 - Cô ấy có bạn trai chưa?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 463: Cô ấy có bạn trai chưa?

Lạc Tuấn Bảo hướng mắt lên sân khấu nhưng mọi thứ cứ dần nhoè đi.

Sở Hy Văn vốn không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Tuấn Bảo lùn thì khiêng lên cao nhìn cho rõ. Nhưng một lúc sau tự dưng anh thấy mặt mình ướt ướt, Sở Hy Văn đưa tay sở thử.

Ủa? Có nước, chẳng lẽ trời mưa?

Chưa kịp ngó trời xác nhận thì anh liền nghe tiếng thút thít nức nở trên vai mình. Sở Hy Văn tá hoả, đi nhanh ra khỏi đám đông rồi đỡ Tuấn Bảo xuống, rối rít hỏi han

“Sao thế Tuấn Bảo? Sao em khóc? Nói anh nghe em bị đau ở đâu? Hay bụng lại khó chịu hả?”

Lạc Tuấn Bảo lắc đầu, một bên khóc một bên lau nước mắt. Nhưng chẳng hiểu sao càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều.

Chính bản thân nhóc cũng không biết vì sao. Chỉ là tự nhiên muốn khóc nhưng đến lúc muốn dừng lại dừng không được.

Sở Hy Văn không hỏi gì thêm, bế cậu bé ra ghế đá công viên, mua cho nó chai nước suối cùng bịch khăn giấy rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh.

Lạc Tuấn Bảo khóc rất lâu. Đại khái tới lúc khóc mệt mới dừng lại. Cu cậu xoa xoa mặt, nói trong tiếng nấc: “Anh đừng nói với mẹ em nhé.”

Lát hồi nghĩ sao lại bổ sung thêm: “Cũng đừng nói cho dì Kỳ.”

Sở Hy Văn gật đầu: “Anh đồng ý với em nhưng phải nói cho anh nghe vừa rồi làm sao lại khóc?”

Lạc Tuấn Bảo cân nhắc, nói ra bí mật hay mẹ biết chuyện, cái nào nghiêm trọng hơn nhỉ?

Cuối cùng, nhóc lựa chọn chia sẻ bí mật trong lòng: “Em không có ba, cũng chưa bao giờ được ngồi trên vai ba. Thế nên vừa rồi em xúc động quá…tự nhiên khóc thôi, em không làm sao cả.”

Sở Hy Văn: “…Vậy ba em đâu?” Lạc Tuấn Bảo cúi đầu chơi ngón tay: “Ba mẹ em ly hôn, em đi theo mẹ, em cũng chẳng còn nhớ hình dáng ba thế nào nữa.”

Lúc này Sở Hy Văn mới biết chuyện, lại càng thêm tội nghiệp Tuấn Bảo. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân thật không dễ dàng chút nào.

Anh xoa đầu Lạc Tuấn Bảo: “Tuy rằng em không có ba nhưng mẹ rất thương em, dì Tư Kỳ cũng rất thương em, đúng không? Em là đứa nhóc rất ngoan ngoãn, rất đáng yêu, ai gặp cũng đều thích em cả. Nếu anh mà có thằng con trai đáng yêu giống em chắc anh sẽ cưng nựng bế ẵm cả ngày không rời tay mất. Ai yuuu nhóc con đáng yêuuuu”

Lạc Tuấn Bảo ngước đầu nhìn Sở Hy Văn rồi bất thình lình thả một câu: “Mẹ em có bạn trai rồi.”

Sở Hy Văn ngơ ra mấy giây rồi phá lên cười: “Gì cơ?”

“Nếu anh muốn theo đuổi mẹ em thì rất tiếc, chậm rồi, mẹ đã có bạn trai.”

Sở Hy Văn dở khóc dở cười. Thật đúng là không theo nổi mạch não của trẻ con. Nhưng tự nhiên nói tới chủ đề này, Sở Hy Văn nhanh trí khai thác luôn: “Thế còn Đường Tư Kỳ thì sao? Cô ấy có bạn trai chưa?”

Lạc Tuấn Bảo không cần suy nghĩ gật đầu cái rụp: “Có rồi.”

Sở Hy Văn: !!!

Không đúng! Không thể nào!

“Cái gì? Đường Tư Kỳ có bạn trai? Là ai?”

Lạc Tuấn Bảo hếch cằm, kiêu ngạo giới thiệu: “Là em!”

Sở Hy Văn: “….em?”

Anh thở phào một hơi rồi bật cười: “Nhóc con, em hiểu thế nào là bạn trai sao?”

Lạc Tuấn Bảo đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh: “Em không phải nhóc con! Em đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi, em là nhóc lớn!”

Sở Hy Văn than trời, sao tự nhiên anh lại đi tranh cãi vấn đề này với một đứa mới tốt nghiệp mẫu giáo chứ. Thế nhưng cái tật không chịu thua, vẫn cố cãi thêm câu

“Hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn, không có khả năng.”

Lạc Tuấn Bảo uống miếng nước cho thấm giọng rồi đáp trả: “Tuổi tác không là vấn đề.”

“Phốc!” Sở Hy Văn tủm tỉm gật gù, câu này đúng ý anh.

Tuổi tác không là vấn đề!

Đúng lúc này Đường Tư Kỳ gọi điện thoại tới hỏi hai người đang ở đâu. Sở Hy Văn gửi định vị qua. Đường Tư Kỳ liền nói: “Chị Thiên Ngưng và chị Trân vẫn đang xem đá quý, đợi chút tôi qua kiếm hai người.”

Nghe Đường Tư Kỳ chuẩn bị đến, Sở Hy Văn vội chỉnh sửa lại đầu tóc. Dùng camera điện thoại làm gương, loay hoay ngó trái ngó phải.

Aizzz, sáng nay gội đầu rồi đi luôn chưa kịp vuốt keo đâm ra tóc tai lộn xộn quá.

Sở Hy Văn nỗ lực dùng tay không vuốt lấy vuốt để. Mãi mới trông bớt ngố một tí.

Rất nhanh Đường Tư Kỳ đã bắt taxi tới công viên. Vừa liếc mắt một cái là cô phát hiện Lạc Tuấn Bảo mới khóc.

Tuấn Bảo có đặc điểm, một khi đã khóc là hốc mắt và chóp mũi sẽ đỏ ửng lên. Kể cả ngừng khóc rồi cũng phải rất lâu mới bớt.

“Sao cục cưng của dì lại khóc?” Đường Tư Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Tuấn Bảo, ôn nhủ hỏi.

Tuấn Bảo vốn dĩ muốn giấu không ngờ lại bị dì Kỳ phát hiện, cu cậu quay mặt đi tránh né: “Không, con không khóc, tại ban nãy có hạt cát bay vào mắt con.”

Đường Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn Sở Hy Văn. Trong ánh mắt biểu lộ dò hỏi cùng lo lắng.

Sở Hy Văn lắc đầu, ý bảo cô đừng hỏi thêm.

Đường Tư Kỳ hiểu ý, không tiếp tục truy vấn đến cùng. Dù sao Tuấn Bảo cũng lớn rồi, bắt đầu biết khóc nhè là xấu hổ, nên không muốn cho mọi người biết cũng là chuyện bình thường. Đường Tư Kỳ tạm tin là bụi bay vào mắt thật, cô mỉm cười hỏi

“Thế hai anh em đi được những đâu rồi? Buổi chiều dì Kỳ rảnh nè, cho dì đi chơi chung với được không?”

Sở Hy Văn thích quá đi ấy chứ, mồm năm miệng mười rối rít giới thiệu: “Công viên này vui phết, vừa rồi mới đi được một tí, giờ chúng mình đi tiếp đi. Đi xuyên qua công viên là tới Toà thị chính và Viện bảo tàng. Chơi xong bên này mình qua đó xem.”

Đường Tư Kỳ không có ý kiến, Sở Hy Văn bế bổng Tuấn Bảo lên, ân cần hỏi: “Tuấn Bảo thấy được không nào?”

“Dạ được ạ” Lạc Tuấn Bảo vặn vẹo trong lồng ngực anh Hy Văn, rốt cục cu cậu cũng lộ ra vẻ tươi cười lém lỉnh quen thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận