Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 443 - Chưa xa đã nhớ

Chương 443 - Chưa xa đã nhớ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 443: Chưa xa đã nhớ

Tuy rằng từ giờ đến cuối hành trình vẫn đầy đủ các thành viên nhưng chẳng hiểu sao từ lúc biết Sở Hy Văn đã ấn định ngày về trong lòng Đường Tư Kỳ cứ phảng phất nỗi buồn mang mác.

Rõ ràng mới đồng hành cùng nhau chưa lâu thế mà bốn anh chị em đã khăng khít hoà hợp như người một nhà. Và chính bầu không khí vui vẻ thân thuộc ấy đã khiến Đường Tư Kỳ nảy sinh ảo giác mọi thứ sẽ cứ như này mãi không thay đổi. Đùng một cái Sở Hy Văn thông báo phải dừng cuộc chơi, Đường Tư Kỳ mới giật mình sực nhớ thì ra bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, hữu duyên thì tụ sau lại tản ra ai đi đường nấy theo quỹ đạo cuộc đời mỗi người.

Chưa xa đã nhớ, chưa tạm biệt đã phảng phất nỗi buồn chia ly. Chuyến tham quan vẫn tiếp tục nhưng bầu không khí tự nhiên chùng hẳn xuống, chẳng còn ai thiết đùa giỡn vui cười.

Bất ngờ thay địa điểm tiếp theo cũng lại là một vách đá chênh vênh, tuy nhiên nó không cao và tầm nhìn không khoáng đạt thoáng rộng như chỗ ban nãy nên được mệnh danh là Little World’s Ends. Cũng là tận cùng thế giới nhưng phiên bản nhỏ hơn.

Sở Hy Văn đứng trên sườn núi chống nạnh cười ha hả: “Ban nãy vừa tạm biệt nhau ở nơi tận cùng thế giới, giờ lại hội ngộ ở thế giới tận cùng, mọi người nói xem có kỳ diệu không?”

Đường Tư Kỳ bị chọc cười. Cũng phải ha, trái đất hình cầu mà, biết đâu chừng ở một nơi nào đó sẽ vô tình gặp lại nhau.

Với cả còn có mạng xã hội kết nối nữa mà. Đợt trước cô cũng quen được mấy người bạn rất dễ thương, tuy rằng sau khi chia tay rất ít liên lạc nhưng mỗi lần nhìn thấy bài đăng của các nàng ấy trên Weibo là Đường Tư Kỳ lại bất trí bất giác nhớ về quãng thời gian du lịch trải nghiệm cùng nhau. Tuy ngắn ngủi nhưng là những tháng ngày thật đẹp!

Có lẽ du lịch không chỉ là khám phá văn hoá, ẩm thực, cảnh quan mà điều thú vị còn nằm ở chỗ bạn sẽ không bao giờ biết chặng đường tiếp theo mình sẽ gặp được ai và mối quan hệ ấy sẽ diễn tiến như thế nào. Có thể chỉ hời hợt thoáng qua nhưng cũng có khi là định mệnh cuộc đời.

Trước đây Đường Tư Kỳ chưa từng có suy nghĩ giống vậy. Thậm chí cô còn sợ giao lưu kết bạn, sợ mọi người chú ý tới mình. Nhưng lần này tới Sri Lanka, gặp được nhóm bạn đồng điệu ăn ý, tự nhiên Đường Tư Kỳ cảm thấy đi chơi chung kiểu này cũng vui đấy chứ.

Xưa kia vì bản tính nhút nhát cộng thêm hội chứng ám ảnh xã hội đã khiến cô tự phong bế nội tâm, bài xích đám đông, cứ một mình lầm lũi tới không ai biết về chẳng ai hay. Bây giờ tuy bản tính cô vẫn hướng nội như vậy nhưng đáng khen là đã dám mở lòng đón nhận, kết bạn cùng vui.

Đi du lịch có bạn đồng hành là một trải nghiệm cực kỳ rộn ràng mà chắc chắn đi một mình sẽ không bao giờ có được.

Một tiếng đồng hồ sau, bốn anh chị em hoàn thành chuyến hành trình đi bộ khám phá công viên quốc gia Horton Plains. Mọi người quay trở lại ô-tô, chạy thẳng ra bến xe buýt trung tâm. Tại đây, bọn họ chuyển sang buýt đường dài đi tới Mirissa, một địa danh nổi tiếng không kém khác tại Sri Lanka.

Thế là cả nhóm đã đi hết các tỉnh phía Trung, giờ mọi người đang rất háo hức xuôi xuống phương Nam, đến với thành phố biển sôi động.

Ban đầu, Đường Tư Kỳ cứ ngỡ Mirissa phải là một thành phố biển to rộng sầm uất vì tiếng tăm của nó vang xa khắp thế giới. Nào ngờ, nó khiêm nhường ẩn mình trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa Galle và Matara.

Nhưng đừng vội coi thường, bé bé mà có võ đấy! Mirissa được mệnh danh là viên ngọc quý của bờ biển phía nam Sri Lanka. Chỉ với 600m đường bờ biển nhưng đã chinh phục không biết bao nhiêu trái tim yêu thích bộ môn lướt sóng đầy mạo hiểm.

Còn với những người ưa thích vẻ đẹp hoang sơ nhẹ nhàng lãng mạn thì hình ảnh bãi cát hình lưỡi liềm màu hồng nhạt e ấp ôm lấy đại dương xanh ngắt mênh mông chắc chắn sẽ đánh gục bất cứ ai ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Điển hình như chị Từ Trân, từ khi bước xuống xe đến giờ chị cứ ồ oà khen không dứt miệng.

Ngôi làng không có nhiều khách du lịch thế nên không khó để cho cả nhóm tìm được một khách sạn ưng ý. Chỉ có điều giá phòng ở đây nhỉnh hơn các nơi khác không ít. Nhưng được cái ngay sát biển, chỉ cần băng qua con hẻm nhỏ mấy chục mét là chạm chân xuống bờ cát nóng hổi rồi.

Lần trước tắm biển ở Koh Sumai Thái Lan, Đường Tư Kỳ cứ tưởng như thế là đỉnh nhất rồi. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mirissa, cô đã lập tức bị nó mê hoặc.

Ở Koh Sumai biển hiền hoà êm dịu bao nhiêu thì ở đây sóng đánh dữ dội bấy nhiêu. Đợt này nối tiếp đợt kia, dồn dập đập vào bờ tung bọt trắng xoá. Ấy thế mà người dân địa phương bảo vẫn chưa lớn lắm đâu, xuống tắm thoải mái.

Lúc này đã gần hoàng hôn, mặt trời như quả cầu lửa đang tà tà lặn xuống biển, bóng nắng hắt xuống lấp lánh cả một khoảng không vô tận. Dù rất chói mắt nhưng Đường Tư Kỳ vẫn tham lam ngắm nhìn như muốn lưu giữ trọn vẹn khoảnh khắc này, sợ rằng nháy mắt một cái sự đẹp đẽ tuyệt diệu ấy sẽ tan biến mất.

Từ Trân gấp không chờ nổi vừa kéo xềnh xệch Đường Tư Kỳ về phòng vừa ngoái cổ nói với Cao Quang Vũ cùng Sở Hy Văn: “Hai đứa vào thay đồ bơi lẹ lên, lát tụi mình vừa ngâm mình dưới biển vừa ngắm hoàng hôn đảm bảo là đẹp mê li.”

Ồ đề nghị này không tệ nha, Cao Quang Vũ gật gù tán đồng nhưng Sở Hy Văn lại hơi chần chừ do dự. Bất quá chẳng kịp đợi cậu chàng phản đối đã bị cưỡng chế xách cổ đẩy vào phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận