Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 473 - Quyết định đúng đắn

Chương 473 - Quyết định đúng đắn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 473: Quyết định đúng đắn

Cuối ngày, các cô không trở về Quế Lâm, cũng không đi tiếp Dương Sóc mà ở lại quán trọ Thuỷ Mặc Cư nằm trong trấn cổ Hưng Bình đối diện bờ sông Li Giang thể theo lời giới thiệu tha thiết của Cam Cam.

Quán trọ cảnh đẹp như tên, xung quanh sơn thuỷ hữu tình núi non hùng vĩ sông nước lượn quanh, bắt đại bất cứ góc nào cũng hệt như trong tranh vẽ.

Các cô ở tại căn phòng trên tầng ba, mở cửa sổ ra là bắt trọn khung cảnh đã vinh dự được in lên mặt sau tờ 20 nhân dân tệ từ nhiều năm trước.

Niềm xúc động trào dâng, Đường Tư Kỳ không kịp cả nối máy, với tay lấy vội chiếc bảng vẽ rồi thần tốc chuyển hoá cảm xúc thành hình ảnh.

Cơm Cháy mon men định chọc ghẹo mấy câu liền bị Cam Cam nhẹ nhàng kéo ra ngoài.

Vì từng có thời gian ở chung nên ít nhiều cũng hiểu tính nhau. Mỗi lần Đường Tư Kỳ sáng tác đều cực kỳ nhập tâm thế nên hai cô bạn cũng biết ý giữ an tĩnh tránh làm phiền.

Đến khi Đường Tư Kỳ chuyển hết phong cảnh trước mắt vào tranh thì trời cũng vừa lúc ngả bóng về tây. Cô hài lòng lưu bức vẽ, tắt máy rồi nhanh chóng xuống lầu tìm các bạn.

Cam Cam và Cơm Cháy đang ngồi ở chiếc bàn gỗ dưới sân đợi Đường Tư Kỳ. Vừa thoáng thấy bóng cô xuống cầu thang là Cơm Cháy đã ríu rít gọi: “Nhanh lên nhanh lên cơm tối nay có nhiều món ngon lắm.”

Phòng trọ Thuỷ Mặc Cư kinh doanh theo kiểu hộ gia đình. Ông bà chủ sống tại đây, vừa làm lễ tân, phục vụ kiêm luôn cả đầu bếp chăm sóc khách trọ từ miếng ăn đến giấc ngủ.

Dưới tán cây ngân hạnh, căn bếp đỏ lửa, khói trắng vấn vít, tiếng xì xèo xào nấu, tiếng nồi niêu xủng xẻng, lẫn trong đó là chất giọng sang sảng của bà chủ kể cho chồng nghe những mẩu chuyện không đầu không cuối góp nhặt được trong lúc đi chợ. Lâu lâu ông chủ sẽ ậm ừ đôi câu đáp lời vợ, tay vẫn tất bật không ngơi nghỉ.

Tuy không quen biết họ, cũng chẳng hiểu những mẩu chuyện không ăn nhập mà bà chủ kể nhưng Đường Tư Kỳ lại cảm thấy thân thương đến lạ.

Chẳng hiểu sao những khoảnh khắc sinh hoạt đời thường giản đơn mộc mạc kiểu này luôn có sức mạnh to lớn khơi dậy niềm cảm hứng trong cô, Đường Tư Kỳ lia ống kính điện thoại chụp khắp ngõ ngách căn nhà ba tầng kiểu cũ, cầu thang bằng gỗ lộ thiên chạy xuống khu bếp mở và khoảng sân nho nhỏ trồng cây ngân hạnh già cùng đôi vợ chồng tuy ngược tính nhưng lại rất hoà hợp keo sơn.

Còn nhớ lần gần nhất cô có cảm giác thôi thúc mãnh liệt giống vậy là khi ở Homestay Passion của chị Phương ở Hàng Châu.

Mâm cơm nhà có canh có mặn, bên cạnh là đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ cùng rổ khoai bắp luộc, sản vật địa phương.

Bà chủ sang sảng cười nói phải ăn cho chắc cái bụng thì mới khoẻ mạnh được.

Nhà xây kiểu cổ, tường bao loang màu năm tháng nhưng trong phòng được quét sơn sạch sẽ, vật dụng màu trung tính bài trí trang nhã, phối hợp với cảnh tự nhiên bên ngoài tạo thành một tổng thể vô cùng bình yên dịu mắt. Đường Tư Kỳ vừa nhìn đã yêu, quyết định lưu lại đêm nay quả là đúng đắn.

Hướng ống kính chạy dọc lan can gỗ, bắt lấy góc trời hoàng hôn hồng tía cùng tán ngân hạnh vàng ươm, Đường Tư Kỳ ngẫu hứng ấn tách một cái, chẳng cần chỉnh sửa gì, đăng luôn lên trang cá nhân cùng dòng trạng thái

[Trong lúc vô tình cùng bạn dạo cổ trấn Hưng Bình, lạc vào thôn nhỏ lối cũ, cảm nhận hơi thở đạm bạc mà lãng mạn. Hoá ra một ngày bình thường cũng có thể đặc biệt đến thế!]

Ở một nơi xa xôi nào đó, người nào đó vừa lên mạng giây lát bỗng nhiên nằm thừ ra như mất nửa linh hồn.

Đến người trợ lý cũng phát hiện ra điểm bất thường. Rõ ràng mọi ngày sinh long hoạt hổ, tung tăng nhảy nhót hát ca là thế ấy vậy mà giờ đây lại sắm vai người Mỹ trầm lặng, tổng tài cao lãnh kiệm lời.

Nhưng mà tự nhiên kiệm lời ngang như vậy là chết rồi, hôm nay có hoạt động phỏng vấn, lại còn là phỏng vấn qua radio. Đã không có đường hình còn mất luôn đường tiếng thì làm ăn gì?! Phải tìm cách kéo cảm xúc cho ông ấy mới được.

Cậu quản lý mon men lại gần: “Anh Hy Văn à, còn hai tiếng nữa mới phải ra sân bay cơ hay là xem tí livestream cho vui nhỉ?”

Sở Hy Văn bóp chặt di động, ánh mắt vô thần nhìn người trợ lý, hơn nửa ngày sau mới thều thào như sắp tắt hơi:

“Tiểu Uông…cậu nói xem con gái trong tình huống nào sẽ cảm thấy một ngày là lãng mạn?”

Tiểu Uông gãi đầu gãi tai, trời ơi hỏi cái gì linh tinh vậy nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ và trả lời: “Chắc là cùng người trong lòng ở bên nhau thì dù có ở đâu hay làm gì cũng đều sẽ cảm thấy lãng mạn.”

Sở Hy Văn thẫn thờ tuyệt vọng: “Vậy là cậu cũng cảm thấy cô ấy đang ở cùng người trong lòng đúng không?”

Tiểu Uông: “…”

“Thôi xong…xong thật rồi, tại vì quen biết muộn nên lỡ mất cơ hội…không ngờ rằng cô ấy đã có người trong lòng…” Sở Hy Văn nằm liệt trên sô pha khách sạn, lẩm bẩm tự nói một mình.

Tiểu Uông cuống cuồng cữu vãn tình thế: “Cũng chưa chắc chắn mà anh, cũng có khả năng đi chơi vui hoặc thấy cái gì đẹp đẹp…con gái dễ xúc động tức cảnh sinh tình…anh biết mà…”

Biết không có nổi! Sở Hy Văn hữu khí vô lực bổ sung: “Cô ấy nói là đi cùng bạn!”

Tiểu Uông than thần một tiếng. Quả này hết cứu. Con gái người ta đã có người trong lòng rồi thì Hy Văn nhà mình còn ôm mộng chi nữa. Chẳng gì thảm hơn tình đơn phương…đôi khi thấy em cười vui lòng anh đau đớn!

“Anh à gần đây số lượng fan tăng mạnh, quảng cáo event cũng ùn ùn kéo đến không ít…”

Tiểu Uông lựa lời khuyên nhủ, ý là tập trung vào sự nghiệp đi, yêu đương làm chi cho thêm sầu~~

Nhưng Sở Hy Văn thất tình đâu còn thiết gì tiền tài danh vọng. Anh nằm liệt trên sô pha, buồn rũ người.

Mãi hơn nửa ngày sau mới gắng động mấy ngón tay gõ dòng bình luận

[Ảnh đẹp quá, ở đâu đấy?]

Đường Tư Kỳ trả lời rất nhanh: [Cổ trấn Hưng Bình, gần Dương Sóc.]

Sở Hy Văn rất muốn hỏi cô đi cùng ai nhưng cứ viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết.

May quá, đang lúc rối rắm chị Trân bất ngờ xuất ngựa

Từ Trân: [Ai da, Quảng Tây đẹp thế, đi cùng bạn trai à?]

Sở Hy Văn:!!!

Chị Trân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận