Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 26 - Liều mạng

Chương 26 - Liều mạng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 26: Liều mạng

Như thường lệ, Đường Tư Kỳ giật một cái tiêu đề hú hồn [ Xóm trọ “Chuồng Heo” giữa lòng Thượng Hải. Hãy tới để tìm xem có bà chủ nhà cuốn lô giống trong phim Tuyệt Đỉnh Kung Fu không nhé! ]

Dưới phần nội dung, Đường Tư Kỳ miêu tả rất tỷ mỉ bối cảnh cũng như trải nghiệm lần đầu tiên mình bước chân vào chung cư Trường Lạc. Hình ảnh sống động, cuộc sống sinh hoạt của người dân dường như được tái hiện qua từng câu chữ, ấy thế mà cư dân mạng vẫn không bằng lòng

[ Like đầu! Lần đầu tiên bắt kịp Kỳ Kỳ! ]

[ Êrrrr…vừa định khen chủ thớt lại ra chủ đề mới nhưng tranh đâu? Chỉ có một tấm ảnh chụp thôi à? Đồ lừa đảo!!! ]

[ Đả đảo, đả đảo! Chung Cư cổ đẹp như vậy tại sao lại không vẽ ??? ]

[ AAAAAAAAAA….sao không vẽ? Ta muốn xem tranh Kỳ Kỳ vẽ cơ, không thích xem hình chụp đâu….]

Đường Tư Kỳ dứt khoát tắt máy, khoác túi xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước mắt phải hoàn thành nhiệm vụ Daily Check-in ngày hôm nay đã. Chỉ cần tìm được hai nơi hạng A là bỏ túi ngon ơ 200 đồng vàng rồi.

Tính ra 223 đồng vàng cũng không phải là quá khó kiếm, chăm chỉ tí là lượm đủ ngay ấy mà.

Suy nghĩ này khiến Đường Tư Kỳ tự tin hơn hẳn. Cô hào hứng khởi hành, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa thì điện thoại có thông báo. Thì ra là Đậu Mễ nhắn

Đậu Mễ: [ Tao đây…]

Đậu Mễ: [ Tao vừa thử sữa đậu nành mặn mày giới thiệu rồi…hmmm…hương vị cũng không tệ lắm…]

Kỳ Kỳ: [ Hahahaha, tao đã bảo ngon từ đầu mà mày không chịu tin. Thấy chưa, tao có lừa mày đâu! ]

Đường Tư Kỳ sướng gần chết vì dụ được con bạn nếm thử cái món mà nó ghét cay ghét đắng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lần này không nhờ Đậu Mễ dũng cảm trải nghiệm thì nhiệm vụ đã thất bại thảm hại rồi.

Kỳ Kỳ: [ À đúng rồi, mày ở Thượng Hải lâu như vậy có biết chỗ nào chơi vui ăn ngon không, giới thiệu cho tao đi ]

Đậu Mễ: [ Chơi vui ăn ngon thì nhiều lắm. Bến Thượng Hải này, phố Nam Kinh này, miếu Thành Hoàng này, tháp truyền hình Minh Châu Đông Phương nữa. Mày đã đi chưa? ]

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ, mấy địa điểm này quen thuộc quá rồi, ai tới Thượng Hải mà chẳng ghé những chỗ đó, chưa chắc đã được xếp hạng A ấy chứ.

Kỳ Kỳ: [ còn nơi nào khác không? ]

Đậu Mễ: [ Công viên Disneyland thì sao? ]

Kỳ Kỳ: [ T_T Tao muốn tìm mấy chỗ ít nổi tiếng, không nhiều người biết ấy. ]

Đậu Mễ: [ Hắc hắc…cười nham nhở…thế thì tao biết một chỗ…]

Kỳ Kỳ: [ Chỗ nào? ]

Đậu Mễ: [ Nhưng mà xa lắm đó, mày đi được không? ]

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm chỉ cần có tuyến xe buýt chạy qua thì xa mấy cũng không thành vấn đề. Mấu chốt là cảnh sắc đủ đẹp, có giá trị văn hoá lịch sử thì càng tốt. Như vậy mới có cơ hội xếp hạng A. Phải biết rằng một ngày chỉ có hai lần xếp hạng A thôi mà phải hạng A thì mới được khen thưởng 100 đồng vàng, chứ hạng C thì cũng chỉ được mỗi 20 đồng vàng. Lớ ngớ đi phải mấy chỗ hạng B, hạng C là xu cà na luôn, vừa tốn thời gian lại chẳng kiếm chác được bao nhiêu.

Kỳ Kỳ: [ Được, tao đi được! ]

Đậu Mễ: [ haha, con này dạo này khá nhỉ. Xét thấy mày năn nỉ quá nên bổn cô nương đành phải chỉ vậy. Địa điểm là ngọn hải đăng Tùng Khẩu ở quận Bảo Sơn. Cảnh quan đẹp miễn bàn nhưng không nhiều người biết. Thế nào, vừa ý mày chưa?]

Căn cứ theo địa chỉ Đậu Mễ cung cấp, Đường Tư Kỳ lập tức lên mạng tra cứu. Quả nhiên rất thú vị.

Đường Tư Kỳ mừng quýnh: [ Được đấy, cám ơn mày nhé. Giờ tao đi luôn! ]

Đậu Mễ: [ Trời má, làm gì mà ào ào như cháy nhà thế con kia. Coi bộ dạo này mày nhàn quá nhỉ, còn rảnh rang đi ngắm cảnh nữa. Nhưng như vậy cũng tốt chứ trước đây mày lười như hủi, nửa tháng cũng không chịu bước xuống lầu lấy một lần….]

Đường Tư Kỳ không rảnh đấu võ mồm cùng con bạn. Cô nhanh chóng tạm biệt Đậu Mễ rồi chạy vù ra bến xe buýt tìm tuyến đường.

Ra tới đây mới biết, phải ngồi tận 20 trạm lận. Thôi thì vì máy tính bảng, liều mạng vậy!!!

Đường Tư Kỳ nhảy lên xe buýt, lắc lư hơn tiếng đồng hồ mới tới được đích đến.

Xuống xe, Đường Tư Kỳ mới phát hiện, vị trí địa lý nơi này tương đối đặc thù. Nó là điểm gặp nhau của sông Dương Tử và sông Hoàng Phố.

Muốn tới gần ngọn hải đăng thì phải đi qua Công viên đầm lầy quốc gia Thượng Hải Wusong Cannon ( Shanghai Wusong Cannon Taiwan National Wetland Park).

Đường Tư Kỳ tiến tới khu vực cổng chính, đang định hỏi mua vé thì có một cặp vợ chồng trung niên đi tới.

Bác gái nhiệt tình chỉ dẫn: “Cô bé, không cần mua vé đâu. Cháu có thể vào cửa miễn phí nếu cháu nhấn theo dõi công khai tài khoản của họ trên mạng.”

Ồ được nha, miễn sao không mất tiền là Đường Tư Kỳ khoái à. Cô nhanh nhẹn làm theo chỉ dẫn của bác gái, tìm tài khoản chính thức của công viên rồi ấn theo dõi. Quả nhiên, nhận được một vé vào cổng miễn phí.

Công viên này rất lớn, ba người liền kết thành nhóm, cùng đi tham quan.

Vừa đi, bác gái vừa vui vẻ bắt chuyện: “Cháu là du khách tới du lịch hả?”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Vâng, cũng gần như vậy ạ. Cháu nghe bảo tới đây có thể nhìn thấy ngọn hải đăng cho nên liền tò mò đến xem.”

Bác gái cười vang: “Haha, thật là trùng hợp. Bác với ông bạn già là thành viên của Hiệp hội nhiếp ảnh người cao tuổi. Hai chúng ta đều rất thích chụp ngọn hải đăng. Cô bé, cháu chọn thời gian khéo lắm đấy. Bây giờ thuỷ triều vừa rút, chúng ta có thể đi bộ tới tận chân tháp bên kia.”

Đường Tư Kỳ tròn mắt kinh ngạc: “Thật vậy ạ? Thế ngày thường không thể đi qua chân tháp hả bác?”

Bác gái thoáng sửng sốt rồi phá lên cười: “Hoá ra cháu tới là vì tò mò chứ không tìm hiểu trước hả? Ngày thường thuỷ triều lên cao, con đường dẫn sang ngọn hải đăng sẽ bị nhấn chìm, không thể đi bộ sang được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa thôi. Đây này, đây là ảnh ngọn hải đăng dưới ánh bình minh mà hai bác mới chụp sáng nay. Rất ngoạn mục đúng không, chỉ tiếc là không thể tới gần, chứ nếu không sẽ còn kỳ vĩ hơn nữa.”

Vừa nói bác gái vừa mở từng tấm ảnh khoe với Đừng Tư Kỳ.

Phải nói là quá đẹp, ngọn hải đăng màu trắng đứng sừng sững giữa đất trời, treo trên đỉnh là vầng mặt trời đỏ rực, toả những tia nắng rực rỡ như dát vàng, dát bạt xuống mặt sông lấp lánh.

Đường Tư Kỳ buột miệng: “Ôi đẹp mê mẩn, có thể gửi cho cháu được không ạ?”

Lời nói ra khỏi miệng, Đường Tư Kỳ mới ý thức được mình quá đường đột. Dù gì bọn họ mới vừa gặp nhau, chưa hề quen biết cũng chả thân cận, sao có thể chia sẻ tác phẩm cho mình được. Cô vội vã bổ sung: “Cháu xin lỗi, tại bức ảnh đẹp quá, cháu không kìm lòng được. Cháu là một hoạ sĩ tự do, có thể mượn cảm hứng từ tấm ảnh của bác để hoạ một bức tranh được không ạ? Không biết có được sự cho phép của hai bác không?”

Bất ngờ thay, bác gái vui vẻ đồng ý ngay: “Haha, được chứ, cháu cứ vẽ thoải mái. Hai vợ chồng bác cũng chỉ là dân nghiệp dư, chụp bằng đam mê thôi chứ không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Có thể truyền cảm hứng sáng tác cho cháu, hai bác rất lấy làm vinh dự.”

Bác trai đứng bên cạnh cũng cười nói: “Cháu đưa địa chỉ hòm thư cho bác. Chốc về bác sẽ xuất ra File gốc gửi cho cháu. Cứ tuỳ ý dùng, đừng ngại.”

Đường Tư Kỳ mừng rối rít, liên tục gập người cảm ơn từ tận đáy lòng: “Ôi, được thế thì còn gì bằng, cháu cảm ơn hai bác nhiều ạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận