Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 84 - Thám tử

Chương 84 - Thám tử

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 84: Thám tử

Món thứ nhất lên bàn, cả ba cô nàng đều há hốc mồm sửng sốt. Gà xối mỡ!

Cơm cháy lập tức gạt túi bánh bao sang một bên, vồ lấy đôi đũa, bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Trông qua thì món này không giống với món gà ăn mày mới ăn tối qua. Phần thịt bên trong có vẻ khá giống với gà luộc nhưng phần da thì hình như được tẩm ướp gia vị và chiên ngập dầu.

Đường Tư Kỳ gắp một miếng nếm thử.

Không chỉ hình dáng mà hương vị cũng khác xa. Ở món gà ăn mày thì cả da lẫn thịt đều mềm nhưng sang tới đây nổi bật nhất phải kể đến phần da giòn tan cùng nước sốt mặn mặn, ngọt ngọt, khiến người ta ăn một miếng là không thể ngừng lại được.

Món thứ hai nhanh chóng được bưng lên, trùng hợp lại là món khoái khẩu của Đường Tư Kỳ.

Tràng heo chiên giòn.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Tư Kỳ ghét nhất thịt mỡ, nhưng lại cực mê lòng mề. Chỉ cần có món lòng là cô dứt khoát không chọn cái khác, xứng danh fan trung thành số một.

Tuy nhiên, một người không có thịt thì không vui như Cơm Cháy lại thoáng chút ngần ngừ, do dự.

Thấy cô bạn cứ siết chặt đôi đũa, toan gắp rồi lại thôi, Cam Cam liền động viên: “Nếm thử đi Cháy, mạnh dạn lên. Món này ở đây còn nổi tiếng hơn cả Gà xối mỡ đấy.”

Cơm Cháy nhướng cao mày tỏ vẻ không tin.

Cam Cam liền ý tứ chỉ sang bàn kế bên. Bên đó họ cũng gọi tràng heo chiên giòn, và chỉ một giây sau, cái đĩa đã sạch bóng, không còn một miếng.

Như vậy là đủ biết độ ngon tới cỡ nào rồi.

Được tiếp thêm sức mạnh, Cơm Cháy thò đũa nhón một miếng be bé.

Cái mặt nhăn đùm, hai hàm răng siết chặt, chật vật mãi mới bỏ được miếng tràng trắng phau vào miệng…ái ngại nhai nhai…và cũng với gương mặt đó nhưng biểu cảm đã thay đổi 180 độ, nàng mập mở to mắt khó tin rồi lia lịa gắp lấy gắp để

“Ưhmm…ngon nha…dạ dày ở đây làm ngon ghê…”

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Chị hai à, này không phải dạ dày mà là tràng heo, hay còn gọi là dồi trường.”

Cơm Cháy vẫn miệt mài nhai không ngừng nghỉ: “Ờ ờ tên gì cũng được, miễn ngon là quất, hehe. Công nhận hai cậu giới thiệu chuẩn, món này ngon thật. Mà người ta làm kiểu gì được giòn thế nhỉ. Nhai đã cái miệng ghê.”

Trái ngược với sự vồ vập của Cơm Cháy, Đường Tư Kỳ chậm rãi nhấm nháp từng chút một. Hương vị ở đây quả thực khiến cô phải kinh diễm.

Bên ngoài dai giòn sần sật, bên trong mềm ngậy, chấm cùng nước sốt đặc chế thật sự là gắp mê mệt không biết chán.

Là một khách hàng trung thành của tiệm mì lòng heo Thương Kiều ở Ôn Châu đã từ rất lâu nhưng Đường Tư Kỳ buộc lòng phải công nhận kỹ thuật và hương vị ở đây ăn đứt Ôn Châu, thậm chí là hơn hẳn bất cứ nơi đâu.

Cả một đĩa tràng heo đầy ú ụ thế mà loáng cái đã sạch trơn, chỉ còn lưu lại vệt mỡ loang loáng.

Món thứ ba, đồng thời cũng là món gây bất ngờ nhất với Đường Tư Kỳ.

Nó có một cái tên rất kêu, đó là Tôm say rượu.

Nhưng tưởng phải được chiên, nướng hoặc cùng lắm là hấp chín lên.

Nhưng không, phục vụ bưng lên cả một tô tôm sống. Chúng nhảy lách tách khiến Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy hết hồn, suýt chút bật ngửa ra sau.

Cam Cam bình tĩnh hơn chút đỉnh nhưng cũng không ngờ nhà hàng lại phục vụ tôm hãn còn nhảy tách tách như vậy.

Ba người không ai bảo ai, nhanh chóng ụp chặt nắp vung và thề chết không chịu mở ra cho tới khi đám tôm chịu nằm yên bất động.

May mắn thay, cách ăn của món này chính là như vậy. Ngâm tôm trong rượu cho tới khi tôm say mèm là được.

Thấy tình hình có vẻ im im, Đường Tư Kỳ rón rén hé nắp vung, gắp thử một con ra đĩa của mình, bóc vỏ rồi bỏ nguyên con tôm đỏ au vào miệng.

Trong suốt quá trình, Cam Cam cùng Cơm Cháy nhìn không chớp mắt bằng một thái độ vô cùng khâm phục xen lẫn kính nể.

Vốn bản tính nóng nảy, Cơm Cháy không đợi Đường Tư Kỳ nuốt xong mà đã hỏi ngay: “Sao sao, hương vị thế nào?”

Vì còn mải nhai không tiện trả lời nên Đường Tư Kỳ đành phải bật ngón cái lên ra hiệu: “Tuyệt cú mèo!”

Chỉ chờ có vậy, hai cô bạn lập tức động thủ.

Tôm chín mềm, chấm thêm sốt tương ngọt ngọt cay cay, nuốt xuống bụng rồi mà hương rượu nồng nàn vẫn thoang thoảng nơi cuống lưỡi.

Mới phút trước còn chuyện trò rôm rả ấy thế mà một phút sau đã tĩnh lặng như tờ, trên bàn chỉ còn tiếng bóc vỏ tôm và lâu lâu vang lên những câu xuýt xoa lặp đi lặp lại: “Ngon quá…ngon chết mất…”

Xong món chính là tới món tráng miệng. Hôm nay các cô chọn món bí đỏ bọc trứng. Bí đỏ hấp chín mềm, thơm ngọt hoà quyện cùng vị mặn mặn, béo béo của lòng đỏ trứng muối. Mới đầu cứ tưởng không ngon mà ăn rồi mới biết ngon không tưởng. Đường Tư Kỳ thích vô cùng, mặc dù đã no căng bụng mà cô vẫn cố ăn tới miếng cuối cùng mới chịu gác đũa.

Cảm thấy nhà hàng này quá đỉnh, Đường Tư Kỳ quyết định dùng một lần Check-in để thử vận may xem thế nào.

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công nhà hàng “Phúc Duyên Cư”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng. Bảo khố: 3007 đồng vàng. Thọ mệnh: 317 giờ đồng hồ.]

Hahaha, làm như được mùa hạng A hay sao ấy, hễ Check-in là trúng, sướng thế không biết!

Tâm trạng vui vẻ là tự khắc mệt mỏi cũng tan biến, Đường Tư Kỳ hăm hở ngồi soạn lại đống hình mới chụp.

Không mở ra thì thôi, mở ra mới ngã ngửa, chỉ vỏn vẹn hai ngày đặt chân tới Hàng Châu mà cô đã chụp không biết bao nhiêu là hình.

Đường Tư Kỳ tỉ mỉ lựa chọn và phân thành ba bộ ảnh lần lượt là phong cảnh, mỹ thực và triển lãm tranh.

Tiện tay, cô đăng vài tấm lên WeChat.

Hôm nay là thứ bảy, Lạc Tuấn Bảo không cần tới nhà trẻ, lại vừa hay là ngày duy nhất trong tuần cu cậu được phép chơi điện thoại thế nên vừa mở máy lên là nhìn thấy hình Đường Tư Kỳ đăng.

Lạc Tuấn Bảo lướt tới lướt lui, xem đi xem lại rồi lạch bạch ôm điện thoại xuống bếp, phụng phịu mách với Từ Thiên Ngưng đang bận rộn chuẩn bị cơm nước: “Mẹ, Đường Tư Kỳ đi chơi ở Hàng Châu có vẻ vui lắm.”

Vừa mới bắc được cái chảo lên bếp, đang canh dầu sôi nên Từ Thiên Ngưng không để ý lắm, chỉ ậm ừ cho qua.

Lát sau, Lạc Tuấn Bảo bất ngờ la ầm trời như thể phát hiện ra châu lục mới: “Mẹ mẹ, mẹ nhìn này, Đường Tư Kỳ kết bạn mới!”

Nghe thấy thế, Tư Thiên Ngưng cũng kinh ngạc vô cùng, chị vặn tắt bếp ga rồi ngó đầu ra: “Con nói gì cơ, Bảo Bảo?”

Lạc Tuấn Bảo không trả lời mà chìa hẳn điện thoại ra trước mặt mẹ. Trên màn hình là một loạt các tấm ảnh Đường Tư Kỳ vừa mới đăng. Từ Thiên Ngưng ngó sơ qua rồi cười xoà: “Toàn là hình thức ăn, sao con biết dì có bạn mới?”

Lạc Tuấn Bảo nheo nheo mắt, phút chốc hoá thân thành thám tử lừng danh Conan: “Nếu Đường Tư Kỳ chỉ đi ăn một mình thì sẽ không gọi nhiều món tới như vậy. Hơn nữa trong hình xuất hiện một bộ chén đũa nhưng lại không đặt trước mặt dì ấy mà ở vị trí đối diện, chứng tỏ trong bàn còn có người khác nữa. Ở tấm chèo thuyền trên Tây Hồ, dì cố tình nâng góc máy lên cao để tránh đi khu vực ghế ngồi, điều ấy chứng minh có người ngồi trên thuyền, chứ nếu không cần gì phải né máy ảnh. Từ đó suy ra, Đường Tư Kỳ chắc chắn có bạn mới và đang đi chơi rất vui vẻ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận