Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 317 - Im Thin thít như ngậm hột thị

Chương 317 - Im Thin thít như ngậm hột thị

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 317: Im Thin thít như ngậm hột thị

Ra khỏi toà nhà Du Cốc, Đường Tư Kỳ chợt dừng bước, quay đầu ngước nhìn một lần nữa toà cao ốc hiện đại, mang hơi thở của tương lai tiến bộ, văn minh và sức trẻ. Trong lòng cô không khỏi dâng lên từng hồi cảm khái, nhưng cuối cùng cô thở phào một hơi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát sau đó xoay người mỉm cười thật tươi tiến thẳng sang khu Trung tâm nghệ thuật 798 nằm phía đối diện.

Cùng lúc đó ở Du Cốc, trưởng bộ phận mỹ thuật Mã Lăng phấn khởi đi sang phòng nhân sự. Người chưa vào mà tiếng đã oang oang: “Thế nào Cát Tử, nói chuyện với người mới xong rồi hả? Khi nào bắt đầu tới làm?”

Cát Tử lắc đầu: “Không giữ được.”

Mã Lăng chẳng kịp nghe, thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay cười khà khà: “Tôi nói chứ chú phải báo lên cấp trên nới lương thưởng thoáng chút, với cả chỗ anh không cần thử việc tận ba tháng đâu, nếu làm ổn thì chỉ cần một tháng là anh cho qua. Yêu cầu của anh không cao, biết việc biết điều…hả? Cái gì?”

Mã Lăng choáng váng tới đội suýt phun sạch ngụm trà vừa uống: “Không giữ được? Ý chú là sao?”

Cát Tử nhún nhún vai: “Còn sao nữa anh, ý ngay mặt chữ. Người ta không vừa mắt công ty mình.”

Mã Lăng khó tin trố lồi mắt: “What the…Thế chú dụ kiểu gì? Chưa xuất hết chiêu hay sao mà không giữ được?”

Cát Tử đáng thương than thở: “Cả nhà cả cửa có bao nhiêu chiêu em xuất hết rồi, tâng Du Cốc lên tận mây xanh, thậm chí còn tặng cả mô hình thủ công mà người ta vẫn chẳng mảy may động lòng.”

Mã Lăng: “….”

Đến mô hình thủ công cũng đưa ra mà còn không giữ được, thì…

Tuy vậy, Mã Lăng vẫn không dám tin: “Vô lý, sao lại thế được nhở? Hay chú thử tra xem, liệu có phải bên đối thủ giở trò cướp người không?”

“Em nghĩ chắc không phải đâu. Có thể gần đây cô ấy đang theo đuổi con đường họa sĩ lữ hành nên tạm thời chưa có ý định đi làm. Nhưng tương lai nếu thay đổi suy nghĩ hẳn là sẽ cân nhắc tới Du Cốc chúng ta đầu tiên.”

Mã Lăng trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ phải vất vả lắm mới tiêu hoá được cái thông tin vượt ngoài sức tưởng tượng này.

Nhưng rồi vẫn chưa cam lòng, anh ta sốt sắng gặng hỏi: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”

Cát Tử xoè hai bàn tay: “Chỗ em thực sự hết cách.”

Mã Lăng thở dài: “Haizz, thôi đành vậy. Thế chú lại tìm giúp anh xem còn hoạ sĩ nào làm tốt mảng này mà chưa đầu quân cho nhà khác không. Tìm được thì phải giữ cho chặt đừng để chạy mất, bên anh thực sự thiếu người đến trầm trọng rồi.”

Cát Tử nhíu chặt mày suy nghĩ. Đường Tư Kỳ là hoạ sĩ cổ phong, hẳn sẽ quen biết nhiều người cùng trường phái. Có khi nhờ cô ấy khả năng tìm được sẽ cao hơn.

Nghĩ vậy, Cát Tử bèn gửi tin nhắn WeChat cho Đường Tư Kỳ

Cát Tử: [ Xin chào cô Đường, ngại quá lại tới quấy rầy cô. Không biết cô có quen hoạ sĩ nào giỏi trường phái tranh cổ phong không? Công ty chúng tôi hiện đang thiếu hụt nhân tài trong phương diện này. Nếu cô có quen biết ai mong giới thiệu giúp. ]

Lúc này, Đường Tư Kỳ đang đánh vật với kính thưa các thể loại giấy gói chống sốc tại công ty vận chuyển. Rõ ràng tống hết cả vào một cái hộp là xong rồi, đằng này phải quấn riêng từng thứ, cục nào cục nấy to bự chảng. Cuối cùng phải chuyển sang một cái thùng cỡ lớn mới đựng vừa.

Đóng gói xong xuôi, Đường Tư Kỳ mới nhìn thấy tin nhắn của Cát Tử, cô vội hồi đáp

[ Tôi có quen, để tôi hỏi thăm giúp anh rồi sẽ báo sớm lại cho anh biết. ]

Cát Tử: [ Vậy cảm ơn cô trước. ]

Bên này vừa nói xong với Cát Tử, Đường Tư Kỳ lập tức bấm số Đậu Mễ.

Bởi vì sự tình tương đối gấp nên Đường Tư Kỳ chẳng đủ kiên nhẫn mà gõ chữ, trực tiếp bấm gọi nói thẳng luôn cho nhanh.

Đầu dây bên kia, giọng Đậu Mễ nhỏ nhẹ hiền queo khác hẳn với cái vẻ hùng hổ động tí là đòi đấm đòi giết như trên tin nhắn

“Nhưng mà…tao cũng không chuyên dòng tranh cổ phong. Khoá học online đợt trước mày giới thiệu tao vẫn đang theo học, nhưng tao cảm thấy trình độ của mình chưa đủ, sợ không đáp ứng được yêu cầu công việc…”

Hơn ai hết Đường Tư Kỳ hiểu rất rõ tâm trạng mông lung rối bời này của Đậu Mễ vì trước đây cô cũng từng như vậy. Cũng từng cảm thấy bản thân yếu kém, đứng trước cơ hội tốt chỉ biết cúi đầu tránh né vì cho rằng mình không xứng đáng. Song chính cái sự tự ti đó sẽ ngày càng kéo tụt mình vào sâu trong vỏ ốc, khiến mình sợ hãi thế giới bên ngoài, rụt rè hơn, ù lì hơn và tiêu cực hơn. Nhưng chỉ cần mình tìm được mục tiêu để theo đuổi, dù là rất nhỏ thôi thì đến một ngày nào đó sẽ bất tri bất giác phát hiện bản thân đã bước ra khỏi cái vỏ ốc tối tăm kia, tiến dần về phía ánh sáng thành công.

“Tao nhận được tin Du Cốc đang rất khát hoạ sĩ cổ phong, đây là một cơ hội không thể tốt hơn, chẳng phải mày rất thích Du Cốc còn gì, thế thì mau lên đi, giờ mày xem xem trong số các tác phẩm cũ của mày có bức nào được không, nếu chưa ưng thì chỉnh sửa lại một chút rồi đem nộp. Ơ hay cái con này, cứ nộp lên xem người ta nói gì chứ có xẻo mất miếng thịt nào của mày đâu mà phải rén. Hoặc nếu mày cảm thấy năng lực chưa đủ thì có thể bế quan tầm sư học đạo một thời gian. Khi nào tự tin rồi thì xuất quan thử sức. Tao nói mày nghe, cơ hội là do mình tạo ra. Mày thích Du Cốc như vậy mà để vuột mất thì lãng phí lắm. Tao cũng cảm thấy môi trường làm việc ở Du Cốc rất phù hợp với mày. Nghe tao, thử một lần đi.”

Bên kia Đường Tư Kỳ tuôn tràng giang đại hải mà bên này Đậu Mễ cứ ngồi im Thin thít như ngậm hột thị.

Rõ ràng tâm lý cô ấy đang chấn động mạnh mẽ đồng thời cũng đấu tranh dữ dội.

Thú thực, ban đầu lúc mới hay tin Đường Tư Kỳ nhận được lời mời từ Du Cốc, Đâu Mễ vừa mừng cho bạn vừa tội nghiệp chính mình.

Du Cốc là ước mơ của cô vậy mà vì sao phấn đấu bao năm, nỗ lực bao năm, cuối cùng người được chọn là Đường Tư Kỳ mà không phải cô?

Nhưng mãi đến sau này, nói chuyện với Tư Kỳ nhiều hơn, Đậu Mễ mới ngộ ra bạn cũng nỗ lực không kém gì mình, thậm chí còn chuyên chú hơn, sáng tác ra nhiều tác phẩm chất lượng hơn, nhận được sự công nhận của đông đảo cư dân mạng cùng các bậc lão làng trong ngành. Riêng về điều này, Đậu Mễ tâm phục khẩu phục.

Có thể được Du Cốc nhìn trúng, đấy là do quá trình vất vả rèn luyện và không ngừng tiến bộ của Đường Tư Kỳ.

Còn mình thì sao? Mấy năm nay toàn đổ thời gian mở rộng mối quan hệ, không tập trung rèn luyện kỹ thuật, nâng cao năng lực, tích luỹ tác phẩm.

Giờ nhìn lại cảm thấy rất giận bản thân nhưng hỏi chưa thử mà đã từ bỏ thì có cam lòng không?

Đáp án đương nhiên là không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận