Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 202 - Gặp lại

Chương 202 - Gặp lại

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 202: Gặp lại

-Massage thư giãn toàn thân, 80 phút, 2 người. Giá gốc 260 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.

-Massage tinh dầu kết hợp chườm đá nóng, 90 phút, 1 người. Giá gốc 250 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.

-Massage tinh dầu toàn thân kết hợp xông thảo mộc và tắm bùn khoáng, 90 phút, 1 người. Giá gốc 270 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.

Chà, đọc là đã thấy giãn gân giãn cốt, khoẻ hết cả người rồi.

Cơ mà khổ nỗi từ nhỏ tới lớn Đường Tư Kỳ nào có được massage xoa bóp bao giờ đâu thế nên chẳng biết loại nào với loại nào mà chọn.

Thôi thì cái gì không biết ta hỏi Baidu vậy.

Đang mày mò tra cứu thì điện thoại báo có tin nhắn tới

Tiểu Vũ: [ Chị Tư Kỳ, em tới Tây An rồi nè!] - Đính kèm là một tấm hình cười nhe răng híp mắt chẳng thấy tổ quốc đâu.

Tiểu Vũ: [ Chị đang ở đâu đấy, để em đi kiếm chị?]

A, Tiểu Vũ tới! Đọc tin nhắn mà Đường Tư Kỳ cười toe đầy vui sướng.

Hồi ở Lạc Sơn, hai chị em cùng ăn cùng chơi rất hợp cạ. Tính thêm Cơm Cháy và Cam Cam nữa thì đây chính là ba tình bạn đẹp mà du lịch đã kết nối cho Đường Tư Kỳ.

Sau hôm chia tay nhau ở Lạc Sơn, Đường Tư Kỳ đi Tây An, còn Tiểu Vũ đến vùng Cam Nam, Cam Túc. Hành trình của cô em rất dày đặc, không ngờ nhanh như vậy đã tới Tây An, càng không ngờ hai chị em lại có duyên hội ngộ. Hỏi sao Đường Tư Kỳ không vui cho được

Tiểu Kỳ: [ Chị ở hostel Mười năm đeo ba lô, phòng 608, loại 6 giường một phòng. Hôm qua chị vào thì vẫn còn giường trống đấy. Em tới đi, chị về ngay.]

Tiểu Vũ: [ Hahahaha, em biết ngay là chị ở Mười năm đeo ba lô mà. Ok, em lập tức tới liền.]

Đường Tư Kỳ phi như bay về tới hostel thì đã thấy cô em ngồi ở sảnh đợi sẵn.

Câu đầu tiên Đường Tư Kỳ bật thốt không kịp nghĩ: “Trời, sao đen vậy?!”

Tiểu Vũ mếu máo khóc không thành tiếng: “Nhìn ghê đúng không chị, em cũng không dám tin vào mắt mình luôn. Nắng ở Vân Nam quê em đã tính là gay gắt lắm rồi mà da em cũng đâu tới nỗi. Đi Cam Nam và Tây Tạng một chuyến mà cứ ngỡ đi Châu Phi không ấy. Chị nhìn cái mũi của em này, khổ thân chưa. Quên bôi kem chống nắng có một ngày thôi mà nó tróc da thấy ghê. Mấy hôm nay nó đỡ nhiều rồi ấy, chứ hôm đầu soi gương em tí ngất. Huhu.”

Đường Tư Kỳ phì cười: “haha, thôi không sao, hết tróc da rồi, lại đẹp xinh rồi. Ngoài ra còn chỗ nào bị cháy nắng nữa không?”

“Không, hết rồi chị”, Tiểu Vũ phụng phịu xong lại tươi tỉnh ngay lập tức, “Cơ mà phải công nhận Tây Tạng đẹp lắm chị…”

Tiểu Vũ đứng một bên ríu ra ríu rít không ngừng, Đường Tư Kỳ vừa nghe vừa tranh thủ làm thủ tục nhận phòng cho cô em.

Xong đâu đó hai chị em xách đồ đạc lên phòng cất rồi kéo nhau đi ăn.

Chén sạch một tô mỳ bì lạnh Thiểm Tây, Tiểu Vũ liếm mép cười hì hì đầy thoả mãn.

Đường Tư Kỳ cũng đã no bụng, liền hỏi cô em: “Đi đường chắc mệt lắm hả?”

Tiểu Vũ gật như bổ củi: “Vầnggggg…em mệt muốn chết. Chị biết không, suốt nửa tháng trời hầu như em toàn rong ruổi trên đường, di chuyển hết từ nơi này sang nơi khác. Ban đầu em định đi nhờ xe máy của dân địa phương để tiết kiệm chi phí cơ. Dân Tây Tạng họ hiền lành và nhiệt tình lắm, nhưng chó ngao Tây Tạng thì dữ dã man luôn. Em bị nó đuổi sợ gần chết nên đâu dám ngồi xe máy nữa. Cũng may em gặp một đoàn xe du lịch việt dã. Họ cũng tốt bụng, xếp gọn đồ đạc lại chừa ra cho em một chỗ. Thế là em chia tiền xe, cùng với họ đi từ Tây Tạng tới Thiểm Tây. Cảnh đẹp chơi vui cơ mà mệt thực sự, giờ tay chân em như kiểu sắp rụng ra rồi ý.”

Đường Tư Kỳ mỉm cười: “Vừa đúng lúc, chị đang có hai suất massage, để chị dẫn em đi giãn gân giãn cốt.”

Hai mắt Tiểu Vũ loé sáng: “Sướng vậy? Miễn phí hả chị?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Ừ, miễn phí, thời gian 80 phút, hẳn là đủ để cho em giảm đau nhức, mệt mỏi.”

Rõ ràng có thể chọn gói khác lợi hơn nhưng Đường Tư Kỳ không cần suy nghĩ nhiều, chọn luôn cái đầu tiên.

Lý do đơn giản thôi, là vì được hai suất.

Tuy rằng không có xông tinh dầu rồi đá nóng, bùn khoáng nọ kia nhưng có thể giúp Tiểu Vũ giảm đau nhức sau một chuyến hành trình dài, như vậy cũng là tốt rồi.

Sợ Đường Tư Kỳ tốn kém, Tiểu Vũ cứ phải xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần. Đến khi chắc chắn là miễn phí, nàng ta cười sung sướng như địa chủ được mùa: “Tuyệt vời! Chị Tư Kỳ, chị siêu thật. Chị lấy được ở đâu thế? Sao chị lấy được? À mà có phải đặt lịch trước không chị? Hay giờ tới cũng được luôn?”

Cô em rối rít tít mù làm Đường Tư Kỳ cũng cuống theo: “Chị cũng không biết, để chị coi thử xem sao.”

Đường Tư Kỳ lên trang web của cửa hàng, nhập mã ưu đãi rồi đặt hẹn nửa giờ đồng hồ sau.

Nhận được xác nhận từ phía cửa hàng, hai chị em sướng rơn, tung tăng hớn hở khoác tay nhau đi massage.

Song, nửa tiếng đồng hồ sau, từ cửa hàng massage không ngừng truyền ra những tiếng la hét thất thanh, tru tréo kêu rên như bị chọc tiết

“AAAAAAA, nhẹ thôi….”

“Ối mẹ ơi…đau quá…”

“Đừng đừng, chỗ đấy…đauuuu….”

“Ai uiiii….”

“Nhẹ một chút…nhẹ một chút…làm ơn…”

Đường Tư Kỳ đau muốn chết đi sống lại, cứ tưởng massage là chỉ việc nằm im hưởng thụ thôi, nào ngờ…

Lại chẳng biết hên hay xui mà hai chị em vào đúng giường của hai master chuyên nghiệp, ấn cái nào là đau thấu trời xanh cái đó.

Đường Tư Kỳ chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi gào khóc xin tha: “Nhẹ…nhẹ tay chút, đau quáaaaa….”

Nhân viên massage cho Đường Tư Kỳ là một chị gái khá vui tính, chỗ nào Đường Tư Kỳ càng kêu đau thì càng ra sức nhấn thật mạnh

“Cô bé, chưa đi xoa bóp bao giờ hả?”

Đường Tư Kỳ dàn giụa nước mắt: “Vâng…đây là lần đầu tiên em…aaaaaa….”

Nếu biết đau tới mức này thì có đánh chết cô cũng không đi.

Mà nào phải mỗi Đường Tư Kỳ, Tiểu Vũ ở giường bên cũng đang kêu cha gọi mẹ. Đã thế con bé lại còn hét theo nhịp, lên bổng xuống trầm rất có tiết tấu làm Đường Tư Kỳ buồn cười gần chết.

Chị nhân viên vừa nhịp nhàng xoa bóp vừa giải thích: “Đau là do tắc nghẽn kinh mạch, máu huyết không thông. Em chưa làm bao giờ nên đau là phải rồi. Đây này, vai gáy của em hơi cứng, chắc thường xuyên ngồi làm việc máy tính và dùng điện thoại nhiều đúng không? Cái này phải chú ý không thành bệnh là khổ đấy.”

“Thắt lưng của em không được mềm dẻo cho lắm, nhưng cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng. Chắc ngày thường toàn ngồi một chỗ ít đi lại đúng không? Phải chịu khó vận động vào em nhá. Lâu lâu đứng lên đi lại một chút, vung tay vung chân thả lỏng cơ thể.”

Đường Tư Kỳ nín thinh, bởi chị ấy nói đúng quá, không cãi được. Gần đây vì nhiệm vụ cô phải đi ra ngoài nhiều, lượng vận động cũng tăng lên. Nhưng trên cơ bản đã hình thành thói quen xấu, cữ hễ ngồi vào bàn là gù lưng, cúi gằm đầu, ngồi đến chai mông ê đít tới khi nào xong việc mới chịu đựng dậy.

Được rồi, lần này về cô nhất định sẽ sửa tật xấu, thay đổi nếp sinh hoạt lành mạnh hơn.

===

Chú thích:

(1)Mỳ bì lạnh - 凉皮 - Liangpi: được làm từ bột lúa mỳ hoặc bột gạo với điểm đặc trưng là sợi dài, mỏng.

Sở dĩ gọi là mỳ lạnh vì những sợi mỳ gạo được để nguội sau khi xắt lát mỏng.

Món ăn được phục vụ lạnh cùng với giấm đen, dầu ớt, tỏi và dưa chuột thái lát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận