Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 381 - Mua mua mua

Chương 381 - Mua mua mua

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 381: Mua mua mua

Căn hộ Đường Tư Kỳ thuê nằm trong một toà chung cư thuộc khu phức hợp xây dựng ngay bên rìa thành cổ Chiang Mai. Nơi đây còn có một đại siêu thị và một trung tâm thương mại rất lớn.

Xỏn thẻn chở ba người tới cổng chung cư. Vừa bước xuống xe một cái, Lạc Tuấn Bảo ngay lập tức bị thu hút bởi tấm bảng hiệu dựng trước cửa tiệm bên kia đường

“Mẹ, dì Kỳ, nhìn kìa! Chỗ này mát xa một tiếng có 250 baht Thái thôi.”

Cả Đường Tư Kỳ lẫn Từ Thiên Ngưng đều ngây người.

Đường Tư Kỳ: “Hôm mình làm ở Băng Cốc là bao tiền ấy nhỉ?”

Lạc Tuấn Bảo nhanh nhảu đáp: “Con nhớ, hôm đó hai người trả tổng cộng 800 baht.”

Đường Tư Kỳ: “…..”

Má ơi, lúc ấy trả 400 baht cứ ngỡ đã là rẻ lắm rồi, nào ngờ tới đây còn rẻ hơn, massage kiểu cổ truyền tại cổ thành mà chỉ có 250 baht.

Từ Thiên Ngưng cười giỡn: “Rẻ thế này ngày nào chị em mình cũng xuống mát xa cho sướng đời.”

Ba người cười cười nói nói đi qua cổng chung cư, xuất trình giấy tờ cá nhân cùng chứng nhận đặt phòng. Sau đó đi thang máy lên tầng 10, mở cửa bằng khoá mật mã do chủ nhà cung cấp.

Căn hộ có một phòng ngủ, phòng khách, bếp, ban công lớn thoáng đãng, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ từ máy giặt, tủ lạnh, TV, lò vi sóng cho tới nồi niêu xoong chảo, bát đĩa. Giá cả cũng rất phải chăng, tính ra một ngày có hơn trăm đồng mà mang lại cảm giác thoải mái như ở nhà. Đã vậy dưới tầng còn xây hẳn một bể bơi to rộng phục vụ cư dân giải nhiệt giữa thời tiết nhiệt đới nắng nóng.

Ban nãy lúc đi ngang Lạc Tuấn Bảo đã “địa” rồi, để canh hôm nào rảnh dụ mẹ xuống học bơi tiếp.

Vì hành lý cũng không có nhiều nên chỉ cất tạm vào nhà rồi mấy mẹ con dì cháu nhanh chóng xuống cổ thành chơi.

Đi dạo một hồi, Đường Tư Kỳ chợt ngỡ ngàng phát hiện, 250 baht vẫn chưa phải cái giá thấp nhất, trong này có tiệm còn treo biển 180 baht, tương đương với 36 nhân dân tệ.

Trời ơi tin được không, 36 đồng cho một tiếng massage, rẻ muốn khóc!

“Má ơi ở đây sướng thật!” Đường Tư Kỳ trầm trồ bật thốt.

Lạc Tuấn Bảo đứng bên được thể đốc vào: “Mẹ với dì vào thử đi xem mát xa ở đây có giống với trên Băng Cốc không.”

Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng tủm tỉm quay sang liếc nhau rồi Đường Tư Kỳ vờ vịt nói: “Thử một chút cũng được nhưng sợ không đủ thì giờ làm món sườn kho tỏi mới chết chứ.”

Nhóc háu ăn Lạc Tuấn Bảo xoắn quẩy liền: “Mẹ…hay là lát nữa mình ăn ở ngoài rồi bữa tối về làm sườn kho tỏi được không mẹ? Hoặc…hoặc nếu mẹ mệt quá thì ngày mai làm cũng được.”

Từ Thiên Ngưng phì cười: “Được rồi, con ngoan ngoãn ngồi đây đợi đi, lát mẹ với dì mát xa xong sẽ đi siêu thị mua xương sườn về làm cho con ăn.”

Và thế là Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng một lần nữa trải nghiệm massage Thái Lan, nhưng ở mức giá chỉ xấp xỉ một nửa so với lần trước ấy thế mà lại thấy thích hơn, êm hơn, kỹ thuật viên cũng niềm nở và xinh đẹp hơn hẳn Băng Cốc.

Toàn bộ quá trình, Đường Tư Kỳ thoải mái nằm yên tận hưởng, không hề thấy nhăn nhó hay kêu ca một tiếng nào.

Cô nàng cứ phải gọi là thích mê, thậm chí còn định mua luôn phiếu tuần, mỗi ngày làm một suất full body tới khi nào rời Chiang Mai mới thôi.

À trong lúc thư giãn, Đường Tư Kỳ cũng tranh thủ suy nghĩ về nhiệm vụ lần này. Lúc mới đọc đề, cứ tưởng khoai dữ lắm nhưng xem ra cũng không quá khó. Bằng chứng là đang nằm trên bàn massage cô cũng đã nghĩ ra một đáp án.

Đường Tư Kỳ đánh liều trả lời thử: [ Người dân Chiang Mai có thể hưởng thụ dịch vụ massage giá rẻ mà chất lượng trên cả tuyệt vời.]

[ Chúc mừng người chơi đã thành công tìm ra điều thú vị đầu tiên.]

Há Há, đoán mò ai dè trúng phóc, xem ra game này khá dễ, Đường Tư Kỳ cười thích chí!

Massage xong, đúng như lời hẹn, Đường Tư Kỳ dẫn Từ Thiên Ngưng cùng Lạc Tuấn Bảo vào khu đại siêu thị nằm kế bên chung cư.

Tới Thái Lan mấy ngày, ba người đi dạo không biết bao nhiêu trung tâm thương mại nhưng tuyệt nhiên chưa bước chân vào bất cứ cái siêu thị nào. Vậy nên Từ Thiên Ngưng tỏ ra khá hứng thú.

Quy mô siêu thị rất lớn đồng thời rất được các bà nội trợ ở Chiang Mai tin dùng bởi giá thành ổn định và chất lượng đảm bảo.

Vì con trai muốn ăn thịt cho nên Từ Thiên Ngưng trực tiếp bỏ qua khu ăn vặt và đồ gia dụng, tiến thẳng tới quầy thực phẩm tươi sống.

Khác với người chị đảm đang, bình thường Đường Tư Kỳ gần như không bước tới khu vực đồ sống chỉ trừ vài lần đi đổi nguyên liệu thưởng từ hệ thống. Thế nên mấy cái loại thịt cá chưa chế biến là cô gần như bó tay, không thể nào phân biệt được. Trong nước đã vậy, ra nước ngoài lại càng mù tịt hơn.

Vì thế cho nên suốt quá trình Đường Tư Kỳ chỉ yên lặng xách giỏ theo sau, có mỗi Từ Thiên Ngưng là liên tục reo lên đầy phấn khích

“Ôi trời ơi, xương gà có 19 baht một cân, tính ra tiền mình là đâu đó tầm 4 đồng thôi à, rẻ vậy sao?”

Lạc Tuấn Bảo xem kỹ lại bao bì: “Ủa hình như trên này ghi đơn vị là kg mà mẹ? Mẹ thử xem lại xem có phải không?”

Từ Thiên Ngưng cùng Đường Tư Kỳ cẩn thận kiểm tra lại. Quả đúng thật, cái chữ kg in nhỏ xíu xiu ở phía cuối nên không để ý. Vả lại quen dùng đơn vị đo của Trung Quốc, một cân bằng nửa kg thế nên ra quốc tế nhất thời quên mất.

Nhưng mà 4 đồng một kg tức là 2 đồng một cân thì cũng còn rẻ chán.

Thịt lợn xay 15 đồng một cân, chân gà 8 đồng một cân, gan lợn 12 đồng một cân, và đặc biệt đùi gà rẻ tới ngỡ ngàng chưa tới 6 đồng một cân.

Tuy nhiên đọc con số thì biết vậy chứ Đường Tư Kỳ nào biết giá cả thị trường đắt rẻ ra sao, cô tò mò hỏi thăm: “Thế nào? Nơi này giá cả thế nào chị?”

“Ôi, rẻ lắm luôn ấy…làm sao bây giờ cả xương sườn cũng rẻ cực, tự nhiên chị muốn dọn tới Chiang Mai ở luôn quá!”

Đến cả Từ Thiên Ngưng ngày thường điềm đạm là vậy mà bước vào đây cũng bắt đầu đánh mất lý trí, điên cuồng mua…mua…mua!

“Ôi cái này rẻ quá, lấy đi. Cả cái kia nữa, cũng lấy luôn…”

“Chị à đừng mua nhiều quá, mua đủ tối nay ăn thôi. Mai ăn gì lại xuống mua tiếp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận