Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 480 - Đêm đầy sao

Chương 480 - Đêm đầy sao

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 480: Đêm đầy sao

Đường Tư Kỳ là tay mới, hiếm có khi gặp được những người dày dặn kinh nghiệm thế nên hiển nhiên cô không muốn bỏ lỡ cơ hội học hỏi lần này.

Cả bốn người trên xe, chỉ nhìn máy móc họ mang theo cũng đủ hiểu chuyên nghiệp cỡ nào. Đáng quý hơn, bọn họ rất nhiệt tình chỉ dạy người mới.

Lắc lư một hồi cuối cùng xe cũng tiến vào nội khu hồ Namsto.

Màn mưa trắng xoá dày đặc, bầu trời xám xịt phủ xuống cảnh hồ ảm đạm cùng năm cặp mắt thẫn thờ tiếc hùi hụi của các vị khách phương xa.

Tuy nhiên vì mới chân ướt chân ráo vào nghề nên Đường Tư Kỳ rất ham chụp. Chẳng ngại cảnh đẹp hay cảnh xấu, chỉ cần có cảnh cho cô chụp là thoả mãn rồi.

Cô hí hửng lôi máy ra thử nghiệm những bí kíp vừa học được. Quả nhiên, ảnh chụp ra đẹp hơn hẳn. Đường Tư Kỳ mừng húm. Xem như chuyến đi lần này không tốn công vô ích rồi. Kể cả không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng thấy xứng đáng.

May thay vận xui không kéo dài lâu. Trời chiều chạng vạng mây đen dần tan và khi màn đêm buông xuống, Namsto bất ngờ dành tặng đoàn nhiếp ảnh gia một món quà lớn.

“Ôi sao kìa!”

“Mọi người ơi mau nhìn này, là dải ngân hà!”

Tấm màn nhung khổng lồ từ từ hé mở. Ban đầu chỉ một góc sau đó là cả bầu trời đêm lấp lánh muôn vàn vì tinh tú.

“Bắc Đẩu Thất Tinh!”

“Ôi mẹ ơi, tôi vừa nhìn thấy sao băng vụt qua.”

“Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, mau dựng giá ba chân. Chụp thiên văn là phải có giá ba chân.”

Bốn nhiếp ảnh gia vô cùng phấn khích trước cảnh tượng trước mặt nhưng vẫn không quên dẫn dắt người mới.

Còn Đường Tư Kỳ nãy giờ cứ đứng ngây ra, mải mê đuổi bắt những đốm sáng lấp lánh. Nghe có người nhắc cô mới nhanh chóng mở túi lấy giá ba chân, tìm một vị trí bằng phẳng dựng vững chãi rồi cố định máy ảnh, sau đó lần lượt chiều chỉnh các thông số tốc độ màn trập, khẩu độ, ISO, điểm lấy nét, chế độ chống rung…Xong xuôi, cô nhấn “Tách” chụp thử một tấm.

Ầy, không tồi nha. Chụp đại chụp đùa mà cũng ra gì phết. Thế này hậu kỳ vào nữa là đẹp ngất ngây. Đường Tư Kỳ ưng bụng, cười tít mắt.

Thừa thắng xông lên, cô đổi góc độ lấy cả cảnh trời và hồ. Hàng trăm nghìn vệt sáng loang dài trên mặt hồ mênh mông chạy dài tít tắp nối liền đường chân trời, tạo nên một khung ảnh có chiều sâu cực kỳ hút mắt.

Anh chàng mắt kính đột nhiên nghĩ ra cách hay. Anh nhờ bác tài cho xe chạy ra gần bờ hồ, sau đó thắp đèn dựng cảnh. Mọi người dùng chiếc việt dã làm tiền cảnh, bắt đầu quay chụp.

Nhưng Đường Tư Kỳ vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Hay là mình dựng thêm cái lều trại rồi phía trước đốt một đống lửa, thế nào?”

“Được đấy Tiểu Kỳ, ý kiến này rất hay tuy nhiên đốt lửa trại nghe chừng không khả thi vì nơi đây quá cao so với mực nước biển. Chi bằng thay lửa trại bằng bếp gas dã ngoại đi, tôi có mang theo bếp chuyện dụng khi đi cao nguyên, để tôi vào lấy.”

Tuy cái bếp nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng bày cũng ra hình ra dáng lắm. Mọi người say mê chụp tới hơn nửa đêm mới kết thúc.

“Thôi hôm nay tới đây thôi, vào nghỉ đi. Ngủ đủ giấc cũng giúp giảm bớt chứng say độ cao.”

Không ai nhắc thì không để ý chứ kỳ thực từ ban nãy Đường Tư Kỳ đã thấy hơi choáng váng rồi. Ban ngày thì không sao nhưng tới tối là cơ thể xuất hiện triệu chứng say độ cao.

Tuy nhiên nó không quá nghiêm trọng cho nên Đường Tư Kỳ mặc kệ. Chưa bao giờ cô được ngắm một bầu trời sao đẹp đến thế gần đến thế, tưởng chừng chỉ cần vươn tay là có thể hái sao trên trời thế nên Đường Tư Kỳ không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào. Chụp tĩnh chưa đủ, Đường Tư Kỳ nảy ra ý định chụp động, cô muốn chụp lại sự chuyển động của các ngôi sao tạo thành những dải dài ấn tượng cho nên định chỉnh thời gian phơi sáng lên nửa giờ, ai dè liền bị mọi người ngăn lại.

“Làm như vậy là sai rồi, nửa giờ là quá sáng. Muốn tạo ra hiệu ứng đó phải chọn cách chụp liên tục rồi ghép tất cả lại. Đó mới là phương pháp chính xác.”

Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là vậy. Nhưng giờ đứng ở đây nửa tiếng bấm máy liên tục chắc cô chết mất. Thôi trẻ nhỏ tốt nhất nên nghe lời người lớn, Đường Tư Kỳ lục tục thu dọn đồ đạc theo mọi người vào trong lều nghỉ ngơi.

Namsto cao hơn 4700m so với mực nước biển. Ban đầu Đường Tư Kỳ nghe thì biết vậy nhưng giờ mới thực sự cảm nhận được sự khủng khiếp của con số ấy. Càng về đêm, triệu chứng say độ cao càng nghiêm trọng, Đường Tư Kỳ trằn trọc mãi không thể vào giấc, đầu đau như búa bổ mà không sao ngủ được, cô bèn lượt WeChat chơi tiện tay đăng một dòng vu vơ

[Để hái được sao trời Namsto phải chấp nhận trả giá bằng cơn say độ cao vật vã~~]

Nhưng rồi sợ ba mẹ đọc được sẽ lo thế là Đường Tư Kỳ lập tức xoá vội.

Chỉ một giây những tưởng sẽ không ai thấy nhưng đối với người có lòng thì luôn để ý nhất cử nhất động của cô, dù là ngày hay đêm.

Hôm nay Sở Hy Văn có tiệc xã giao muộn, quá nửa đêm mới lên xe bảo mẫu về khách sạn. Chẳng biết từ bao giờ Sở Hy Văn lại có thói quen hễ rảnh rỗi là lướt trang cá nhân của Đường Tư Kỳ xem có bài gì mới không, nếu không có bài mới thì xem lại những bài cũ trước đó.

Ngón tay đang lướt đi một cách vô thức, bỗng Sở Hy Văn giật mình khựng lại. Hình như Tiểu Kỳ vừa đăng cái gì đó, anh không kịp đọc kỹ nhưng vẫn nhớ mang máng cái gì mà Namsto với say độ cao.

Sở Hy Văn không hiểu, lại sợ làm phiền Đường Tư Kỳ nên quyết định lên mạng tìm tòi một chút.

Say độ cao hay còn gọi là say núi cấp tính là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn, thường là trên 2.400m.

Biểu hiện của say độ cao bao gồm đau đầu, chóng mặt, buồn nôn. Say độ cao có thể biến chứng thành phù phổi hoặc phù não do độ cao, có thể dẫn đến tử vong.

Sở Hy Văn mở to mắt hốt hoảng. Lật đật tra cứu độ cao của Namsto

4718m…

Anh ngồi bật dậy, tim đập liên hồi, bàn tay cầm điện thoại không tự chủ khẽ run lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận