Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 470 - Non nước Quế Lâm đệ nhất thiên hạ

Chương 470 - Non nước Quế Lâm đệ nhất thiên hạ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 470: Non nước Quế Lâm đệ nhất thiên hạ

“Thế còn em thì sao, em cũng sẽ quản lý cho người khác hả?”

Tiểu Bạch lắc đầu: “Cái này thì em không rõ, cô là chủ nhân đầu tiên của em. Em cũng không biết sau này hệ thống sẽ sắp xếp cho em như nào nữa.”

Đường Tư Kỳ: “Ờ…vậy hả.”

Nếu thật sự đã định trước phải ly biệt vậy thì cô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thật tốt, giúp Tiểu Bạch kích hoạt chức năng gieo trồng cấp cao. Như vậy kể cả có đi theo chủ nhân mới thì cũng có thể trồng trọt được ngay, không phải mất thời gian chờ đợi lâu lắt.

Có quyết tâm thúc đẩy, Đường Tư Kỳ không nói hai lời, lập tức đặt vé máy bay đi Quảng Tây.

Từ Ôn Châu tới Quế Lâm có chuyến bay thẳng. Cô thông báo với ba mẹ một câu rồi sắp xếp hành lý, xuất phát ngay trong ngày.

Vùng đất Quế Lâm sông nước bình dị, sơn thuỷ hữu tình.

Máy bay từ từ hạ độ cao, đập vào mắt Đường Tư Kỳ là cảnh tượng núi non trùng điệp với nhiều hình thù kỳ lạ độc đáo. Quả không hổ danh là mảnh đất sở hữu “tứ tuyệt” trong thiên hạ với non xanh, nước biếc, động lạ, đá kỳ.

Tuy đi theo nhiệm vụ nhưng Đường Tư Kỳ không nén được sự phấn khích cùng vui vẻ.

Máy bay vừa hạ cánh, việc đầu tiên cô làm là mở máy nhắn cho cô bạn Cam Cam.

Từ sau chuyến du lịch Hàng Châu, tuy các cô chưa gặp lại nhưng vẫn thường xuyên giữ liên lạc qua WeChat. Cam Cam đã thuận lợi thông qua kỳ thi tư pháp, hiện đang thực tập tại một văn phòng luật.

Biết Đường Tư Kỳ sẽ tới Quế Lâm, Cam Cam vui điên. Nằng nặc yêu cầu xuống sân bay phải gọi cho cô ấy ngay, nếu không tự lãnh hậu quả!

Thế nên tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một giây điện thoại Cam Cam đã gọi tới

“Tư Kỳ! Mình đang đứng ở sảnh chờ ngay cửa ra vào. Cậu lấy hành lý ra cửa sẽ thấy mình ngay.”

“Ok ok, đợi mình chút nhé!”

Đường Tư Kỳ không nghĩ Cam Cam sẽ ra tận sân bay đón mình. Và càng không biết rằng một bất ngờ lớn khác đang chờ đón cô.

Vai đeo ba lô, tay kéo va li, Đường Tư Kỳ đang nhìn quanh ngó quất tìm bóng dáng Cam Cam thì bỗng nhiên một nàng béo chạy tới ôm chầm lấy cô hét váng trời: “AAAAAA đại minh tinh của chúng ta đến rồi!”

Trời ơi, là Cơm Cháy! Đường Tư Kỳ há hốc miệng, vui đến quên cả phản ứng.

Thì ra biết tin Tư Kỳ sẽ tới Quế Lâm chơi Cơm Cháy ham vui lập tức xin nghỉ bay qua.

Và thế là hội chị em đã chính thức gặp lại sau quãng ngày nhớ nhung xa cách. Ba cô nương cứ thế ôm lấy nhau hú hét ầm ĩ mặc kệ những ánh mắt khác lạ của người qua đường.

“Hahaha vui quá, tính ra hơn một năm rồi bọn mình mới gặp lại đấy!” Đường Tư Kỳ mắt cười miệng nói, tíu tít không ngừng.

Cứ nghĩ lần này chỉ gặp được Cam Cam thôi, không ngờ có cả Cơm Cháy nữa. Quả thực vui không tả xiết.

Dọc đường ngồi xe buýt từ sân bay vào nội thành, ba cô nàng ríu rít hết chuyện nọ tới chuyện kia, như thể ngàn năm không gặp, trong khi đó hầu như tối nào cũng tám trên WeChat thế mà vẫn quá trời chuyện để nói.

Cơm Cháy hưng phấn đỏ hồng hai má: “Giờ cả ba đứa tụi mình đều tốt, Cam Cam chỉ còn một năm nữa thực tập xong là có thể chính thức ra làm luật sư rồi. Còn mình cũng được cất nhắc từ Hàng Châu lên tổng bộ ở Trùng Khánh, tiền lương tăng cấp số nhân cũng rất được ông chủ coi trọng. Còn Tiểu Kỳ…”

Nàng mập dừng một chút, đưa mắt đánh giá từ đầu xuống chân Đường Tư Kỳ rồi lại rú lên

“Cậu là lợi hại nhất đấy nhá, cậu có biết cái hồi cậu cùng Sở Hy Văn lên hot search mình chỉ cần liếc mắt một phát là nhận ra ngay, đi khoe với đồng nghiệp mà bọn họ không tin, còn cười mình thấy sang bắt quàng làm họ. Sau mình phải đem tuyển tập cố đô lữ hành của cậu ra để chứng minh bọn họ mới tin đấy, từ đấy hâm mộ hình sái cổ, he he.”

Cam Cam cũng cười góp vui: “thì trong tập tranh đó Tư Kỳ có vẽ cả hai đứa tụi mình, cậu ở ngoài mập sao trong tranh tròn y vậy, không tin cũng khó haha”

Cơm Cháy đấm Cam Cam một quả rồi quay qua làm bộ phiền muộn: “Kỳ thực bọn họ cẫn chưa tin lắm đâu, rõ ràng mình chỉ cái đứa béo trong tranh là mình nhưng bọn họ cứ một mực nói không phải, nói mình ở ngoài gầy hơn xinh hơn, thế mới khổ chứ, haizzzz.”

Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy nhịn cười đến đau ruột nhưng không thể phủ nhận một điều Cơm Cháy gầy đi thật.

“Công nhận gầy hơn hồi đi Hàng Châu nhiều ha.”

“Ừ thì tại công tác vất vả mà, chẳng cần giảm cũng tự động gầy đi í!”

Cái bộ dạng “đã được lời còn khoe mẽ” của cô nàng rất ngứa đón, Cam Cam mài răng muốn cắn cho cô bạn một trận. Còn Đường Tư Kỳ thì cười nghiêng ngả.

Bạn bè lâu không gặp mà vẫn có thể trò chuyện thân thiết như xưa, thật là tốt quá!

Lần gặp nhau ở Hàng Châu trước đó mỗi người đều giấu diếm một nỗi niềm riêng, đều đang loay hoay trước ngưỡng cửa bước vào đời. Nhưng giờ có vẻ mọi chuyện đã được tháo gỡ, cả ba cô đã tìm được hướng đi cho cuộc đời mình.

Cam Cam đã không còn sợ hãi cùng bài xích kỳ thi tư pháp. Mặc dù con đường này là do cha mẹ sắp đặt nhưng rõ ràng nó phù hợp với tính cách và con người cô. Sau khi hiểu thấu đáo vấn đề, Cam Cam dốc toàn tâm toàn lực ngày đêm ôn luyện, thành công vượt qua kỳ thi khó khăn và từng bước đi lên con đường đại luật sư đúng như mong ước của bản thân và kỳ vọng của cha mẹ.

Hôm nay gặp lại, Cam Cam xúc động nói lời cảm ơn vì hai cô bạn đã động viên mình kiên trì không bỏ cuộc.

Mà Cơm Cháy, trước đây luôn tự ti mình là “phế nhân” bỏ đi không làm nên trò trống gì. Sau khi trút bầu nỗi lòng cùng Tiểu Kỳ và Cam Cam, Cơm Cháy đã có dũng khí đối mặt với hiện thực. Yếu kém không sợ, sợ nhất là nhụt chí buông bỏ. Nếu đang ở tầng dưới cùng thì nỗ lực bò lên thôi.

Và thế là bắt đầu từ vị trí nhân viên bưng bê trong một cửa hàng lẩu, nàng mập từng bước vươn lên trở thành Quản lý tuyển dụng và điều hành nhân sự toàn bộ chuỗi hệ thống cửa hàng trải dài khắp cả nước. Bất luận là chức vụ hay mức lương đều là minh chứng rõ ràng nhất cho khả năng và tài năng của cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận