Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 456 - Tốt nghiệp mẫu giáo

Chương 456 - Tốt nghiệp mẫu giáo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 456: Tốt nghiệp mẫu giáo

Sở Hy Văn hơi đỏ mặt ấp úng: “Nhưng mà…lần sau nếu có vẻ kiểu hoạt hình như vậy thì có thể nói trước với tôi một tiếng được không…để tôi chuẩn bị tâm lý.”

Đường Tư Kỳ thoải mái cười: “Được không thành vấn đề.”

“Kỳ thực vẽ kiểu này trông tôi cũng khá dễ thương. Nếu được sau này Tiểu Kỳ vẽ thêm cho tôi nữa nhé, nhưng đừng ngốc nghếch quá, kiểu vừa đáng yêu vừa có nét cool ngầu càng tốt.”

Sở Hy Văn thậm chí đã nghĩ đến việc khi nào quay về Trung Quốc sẽ in loạt hình chibi này lên các vật dụng cá nhân. Rồi mai mốt nếu có nổi tiếng thật sẽ yêu cầu công ty mua bản quyền từ Đường Tư Kỳ. Chắc chắn sẽ làm ra rất nhiều thứ hay ho từ loạt hình đáng yêu này cho xem.

Sở Hy Văn cứ ngắm mãi, càng ngắm càng thấy thích.

Đường Tư Kỳ: “Tôi…. sẽ cố gắng.”

Chuỗi ngày khám phá bãi biển Mirissa xinh đẹp tới đây kết thúc. Sáng sớm hôm sau, cả nhóm trả phòng khách sạn, kéo Vali di chuyển sang thị trấn gần đó. Trần nhỏ mang tên Galle.

Từ Mirissa tới Galle không có xe lửa, chỉ có một loại phương tiện giao thông công cộng duy nhất là xe buýt. Mà giờ giấc cũng chẳng cố định. Nói chung bắt được xe hay không còn tuỳ vào duyên số.

Mấy người Đường Tư Kỳ đứng đợt trên đường cao tốc. Phía dưới mặt đường rải nhựa nóng hầm hập, phía trên mặt trời chói chang ong cả đầu.

Năm phút, mười phút còn cố chịu được chứ lâu hơn chắc say nắng hết cả đám, Cao Quang Vũ liền kêu mọi người kiếm chỗ râm mát mà đứng.

Sở Hy Văn phi vào tiệm tạp hoá mua bốn trái dừa ướp lạnh.

Và thế là cả đám không khác gì dân bản xử, ngồi xổm dưới gốc cây vừa quạt phành phạch vừa hút nước dừa ngọt lịm.

Dừa ở đây rất to lại nhiều nước, bình thường chắc chắn Đường Tư Kỳ sẽ uống không hết nhưng hôm nay nắng nóng quá đâm ra háo, cô tu ừng ực một hơi vơi non nửa quả dừa mát lịm tim gan.

“Giờ cho em đi đâu cũng được”, Đường Tư Kỳ bất chợt lên tiếng.

“Hả?” Từ Trân khó hiểu nhìn sang cô em.

“Thì này chúng mình đang ngồi uống nước dừa đợi xe buýt dưới tán cọ bên bãi biển Sri Lanka. Em cảm thấy quá tuyệt vời rồi thế nên giờ có đi đâu cũng không còn quan trọng nữa” Đường Tư Kỳ đáp nhẹ tênh.

Từ Trân cười khẽ: “Đúng vậy, cảm giác hoàn toàn thả lỏng.”

Đúng lúc này xe buýt tới, bốn người ôm theo trái dừa còn chưa uống hết lên xe, tiếp tục vừa thưởng thức thứ nước mát lạnh sảng khoái vừa ngắm nhìn cung đường bám biển tuyệt đẹp.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Đường Tư Kỳ nhìn thấy ngọn pháo đài Galle thấp thoáng đằng xa. Vậy là tới nơi rồi.

Đêm nay cả nhóm nghỉ tại một khách sạn nằm trong thành cổ. Vừa làm xong thủ tục check-in lên nhận phòng, Đường Tư Kỳ nhận được tin nhắn thoại, là của Lạc Tuấn Bảo gửi tới.

“Dì Kỳ con báo cho dì một tin vui, con tốt nghiệp mẫu giáo rồi!”

Giọng Tuấn Bảo líu la líu lo đầy rộn ràng hưng phấn

“Mẹ bảo thưởng cho con một chuyến tới Sri Lanka chơi vậy nên con với mẹ sắp ngồi máy bay sang gặp dì đó”

Đường Tư Kỳ: !!!

“Thật không? Khi nào?”

Lạc Tuấn Bảo chụp hình vé máy bay gửi qua. Thời gian hai ngày sau, điểm đến là sân bay quốc tế Colombo.

Chẳng trách Từ Thiên Ngưng vội cuống lên tìm nguồn hàng nhưng lại chần chừ mãi chưa thấy sang nhập hàng, hoá ra là đợi dự lễ tốt nghiệp của con trai.

Kiếm tiền đích thực rất quan trọng nhưng những cột mốc trên hành trình trưởng thành của con cũng quan trọng không kém. Bỏ lỡ rồi sẽ không có lần sau.

“Hay quá, hiện tại dì đang ở Galle, cách thủ đô Colombo hơn trăm cây thôi, hôm đó dì sẽ ra sân bay đón hai mẹ con.”

Đột nhiên điện thoại hiện lên cuộc gọi, Đường Tư Kỳ nhanh chóng nhấn nút nhận liền nghe thấy giọng Từ Thiên Ngưng

“Tư Kỳ hả, không cần ra đón chị đâu, các em cứ đi chơi theo kế hoạch đã định đi. Chị bắt taxi sân bay về khách sạn là được mà. Chị sẽ cho Tuấn Bảo đi chơi quanh quanh thăm thú thủ đô trong lúc đợi em, chị thấy như vậy tốt hơn đấy.”

Đường Tư Kỳ thoáng do dự: “Liệu thế có được không, một mình chị dắt theo Tuấn Bảo lại còn ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, em sợ sẽ có nhiều cái…”

“Không sao đâu, chị cũng muốn tự trải nghiệm để xem mình có làm được như em không. Em yên tâm, chị đã học được rất nhiều kinh nghiệm từ chuyến đi Thái Lan cùng em lần trước. Học rồi thì phải hành chứ, thế nên lần này chị muốn tự đặt vé máy bay và tự đặt khách sạn luôn.”

Đường Tư Kỳ thầm nghĩ, dù sao lịch trình của bọn họ sau khi rời Galle sẽ tới Colombo. Chắc hẳn sẽ không chơi ở Galle lâu đâu, sẽ sớm tới Colombo hội họp cùng mẹ con chị Thiên Ngưng thôi. Vậy nên cô liền đồng ý với bố trí của Từ Thiên Ngưng.

Đường Tư Kỳ dặn dò thêm một số điều cần lưu ý khi qua hải quan cũng như những vật dụng cần thiết nên mang theo.

Từ Thiên Ngưng nhất nhất ghi nhớ. Hai chị em tán gẫu thêm đôi ba câu rồi cúp điện thoại.

Lạc Tuấn Bảo lại mượn máy mẹ vì ban nãy chưa kịp khoe ảnh chụp lễ tốt nghiệp. Cu cậu gửi mấy chục tấm, còn có cả video clip nữa.

Video clip quay lại tiết mục múa tập thể của lớp Tuấn Bảo. Cậu chàng trong bộ trang phục xanh da trời, tay bồng, cổ thắt nơ rất cố gắng theo nhịp các bạn nhưng chân tay cứng đờ trông không khác gì các cụ tập dưỡng sinh ở công viên mỗi chiều.

Đường Tư Kỳ nằm lăn ra giường ha hả cười thành tiếng. Đúng là ông trời không cho ai tất, vẽ thì đẹp đấy nhưng múa thì thật là ối dời ơi!

Nháy mắt, video bị thu hồi.

Đường Tư Kỳ lau nước mắt nhắn tin: [ Thu hồi làm gì bạn ơi, tớ xem được rồi :)))) ]

Lạc Tuấn Bảo: [hừ hừ, xem bằng tốt nghiệp đi, con đã tốt nghiệp rồi đấy!]

Gớm tốt nghiệp mẫu giáo mà làm như tốt nghiệp đại học không bằng, oai thế!

Nhưng phải công nhận thời gian trôi qua mau thật. Mới đó Tuấn Bảo đã học xong nhà trẻ, chẳng mấy mà thành học sinh tiểu học rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận