Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 231 - Ứng biến

Chương 231 - Ứng biến

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 231: Ứng biến

Đường Duệ Thanh tâm phiền ý loạn gãi gãi tóc: “Có chuyện gấp mà anh lại quên xừ mất. Đợt trước anh nộp đơn xin trợ cấp đặc biệt, còn cần phải bổ sung thêm một vài giấy tờ nữa. Anh đã chuẩn bị xong hết cả rồi mà quên béng không nộp, ngày mai là hạn chót.”

Sắc mặt Lưu Anh thoắt cái biến đổi. Chuyện lớn à nha!

Tuy rằng trợ cấp không nhiều nhưng có đều đều mỗi tháng, cũng xem như đỡ đần chút tiền chợ. Nhưng mai đóng sổ rồi, nếu nhà thím không nộp kịp là mất luôn khoản đó à?!

“Vậy giờ phải làm thế nào anh?”

Nhất thời, Lưu Anh không nghĩ ra biện pháp giải quyết nên cứ cuống cả lên.

Đường Duệ Thanh cũng chả khá hơn là bao, đầu óc rối tinh rối mù. Chuyện này lỗi tại chú cả, hạn chót là ngày mai mà nhớ nhầm sang tận tháng sau có chết không cơ chứ!

“Từ Kỳ, con tra giúp ba xem chuyến bay gần nhất từ Đại Lý về Ôn Châu là khi nào? Hoặc về Hàng Châu cũng được. Tốt nhất là đêm nay.”

Đường Tư Kỳ không ngờ giữa đường lại phát sinh sự tình nghiêm trọng đến vậy, nói về là phải về ngay.

Phải là Đường Tư Kỳ non nớt trước kia thì chắc là cũng lúng túng như gà mắc tóc, nhưng Tư Kỳ nay khác rồi, đã va vấp nhiều cũng đã tự mình xử lý nhiều chuyện thế nên cô thấy khó không hoảng, bình tĩnh mở điện thoại ra tra xét một chút rồi nói: “Ba đừng sốt ruột, đêm nay và ngày mai đều có chuyến bay từ Đại Lý về Ôn Châu. Có điều vẫn phải quá cảnh ở Côn Minh. Giờ ba nói cho con nghe, hồ sơ ba để ở chỗ nào trong nhà?”

Đường Duệ Thanh nhíu mày: “Cái này phải tìm đã. Toàn bộ giấy tờ ba để chung vào một chỗ nhưng cụ thể là chỗ nào thì ba không nhớ rõ.”

“Bộ hồ sơ ai đưa cho ba?”

“Thì là lão Phương đồng nghiệp cũ làm chung xưởng với ba đó. Nhưng vẫn thiếu một vài giấy tờ nên đưa ba đem về điền.”

“Chắc trong tay chú ấy vẫn còn bản sao lưu chứ ạ?”

“Hẳn là có…nhưng ba với lão Phương không thân cho lắm cũng ngại nhờ vả. Haizzz, lão Từ lại đi Thượng Hải đúng lúc này mới chết chứ, nếu không nhờ ông ấy xuống nhà lấy giúp là được rồi”, Đường Duệ Thanh thở dài đầy bất lực.

“Kỳ thật ba có lưu một bản trong máy tính ở nhà. Bản đó hoàn chỉnh nhất, có tài liệu bổ sung, chỗ nào cần điền cũng đã điền đủ cả. Nếu về không tìm được thì có thể lấy cái đó ra in. Chỉ tiếc là lúc đó ba sợ mất nên cứ nghĩ lưu một bản vào máy tính là được rồi, không gửi lên hòm thư…haizzz…”

Đường Tư Kỳ hai mắt sáng rỡ: “Ba có lưu file mềm hả? Ba lưu vào đâu?”

Đường Duệ Thanh: “WPS office, chính là cái đợt trước con cài sẵn cho ba đó.”

Đường Tư Kỳ mừng quýnh, nếu là WPS thì dễ rồi bởi cô đăng nhập chúng bằng tài khoản của mình. Đường Tư Kỳ nhanh chóng mở WPS trên di động để sao lưu và đồng bộ hoá. Quả nhiên liền nhìn thấy tệp tài liệu của ba.

“Ba ơi, ba kiểm tra lại xem cái này có phải là bản hoàn chỉnh không?”

Đường Duệ Thanh ngờ ngợ chả hiểu gì nhưng cũng cầm điện thoại lên xem. Một khắc sau, chú kích động đến độ đứng bật dậy: “Tư Kỳ, con làm thế nào có được cái này?”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Con sử dụng tính năng bộ nhớ đám mây để đồng bộ tài liệu trên các thiết bị khác nhau.”

Lưu Anh vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi. Giờ anh gọi điện nhờ anh hai cầm văn kiện lên công chứng đóng dấu sau đó đi nộp giúp được không?”

Đường Duệ Thanh lắc đầu: “Dạo gần đây anh hai bận lắm. Để anh gọi anh cả nhờ thử xem sao.”

Đáng tiếc, Đường Duệ Thanh gọi rất nhiều cuộc mà vẫn không tìm được người đi đóng dấu và nộp hồ sơ giúp.

“Haizz, sao cái lúc cấp bách ai cũng bận hết thế này!”

Lưu Anh xoa dịu chồng: “Đừng gấp đừng gấp từ từ tìm. Hãn còn ngày mai nữa cơ mà. Để em hỏi thêm bạn em xem, thể nào chả tìm được người giúp.”

Đường Tư Kỳ cũng đã nghĩ ra một phương án nhưng vì chưa chắc chắn nên chưa dám nói với ba mẹ. Cô lên mạng tìm tòi một lúc, quả nhiên đã tìm được cách giải quyết tối ưu nhất trong tình thế hiện giờ

“Ba mẹ đừng lo nữa, con có cách rồi”, Đường Tư Kỳ hào hứng thông báo, “hơn nữa có thể nộp luôn trong ngày hôm nay.”

Đường Duệ Thanh trừng lớn mắt: “Cách gì? Con định làm thế nào?”

“Trên mạng đầy người sẵn sàng nhận chân chạy vặt. Con mới lướt một vòng taobao, chọn được một người khá uy tín, cả lên công chứng đóng dấu sau đó mang đi nộp chỉ mất 100 đồng. Hơn nữa trong vòng hai giờ đồng hồ là hoàn thành xong việc.”

Đường Duệ Thanh và Lưu Anh hoàn toàn chấn kinh bất động. Không ngờ từ Đại Lý xa xôi mà có thể liên hệ với dịch vụ vận chuyển tận Ôn Châu. Thuê người ngoài trả tiền nhất định là tiện hơn nhờ người quen giúp đỡ rồi.

Đồng ý nhờ người quen sẽ không mất tiền nhưng coi như nợ một ân tình, sau này cũng sẽ phải tìm cách này cách khác để trả lại. Hơn nữa cũng không thể thúc giục và phải hoàn toàn phụ thuộc vào thời gian của người ta.

Dường như không dám tin, Đường Duệ Thanh phải xác nhận lại: “Có thể nộp trong hôm nay?”

Đường Tư Kỳ gật đầu chắc nịch: “Có thể. Giờ con chuyển hồ sơ sang cho người ta để mang lên công chứng đóng mộc đỏ.”

Lưu Anh tuy rằng phấn khởi nhưng vẫn có đôi chút lo lắng: “Liệu có tin được không con? Mình chả quen biết gì họ, lỡ họ cầm tiền chạy mất không nộp cho mình thì sao?”

Đường Tư Kỳ chỉ cười nói: “Mẹ cứ yên tâm.”

Lúc sau, nhân viên gửi thông báo hoàn thành kèm theo hai đoạn video. Một cái là quay lúc đóng dấu công chứng. Cái còn lại là khi nộp hồ sơ vào Cơ quan Bảo Hiểm Xã Hội.

Đường Duệ Thanh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lơ lửng nãy giờ cũng đã được hạ xuống: “Phù, may quá, vẫn là internet đa năng hữu dụng. Tư Kỳ, việc hôm nay con xử lý tốt lắm!”

Lưu Anh ngồi bên cạnh ánh mắt long lanh. Nhìn xem, con gái thím đi nhiều hiểu biết rộng, năng lực giải quyết vấn đề mạnh hơn, khả năng ứng biến cũng linh hoạt và nhạy bén hơn.

“Đúng là rất tốt. Công lao ngày hôm nay thuộc về đồng chí Tư Kỳ!”

Được ba mẹ khích lệ, Đường Tư Kỳ sướng nổ mũi. Nhưng vui nhất là ba không cần gấp gáp trở về, cả nhà vẫn có thể tiếp tục đi chơi cùng nhau.

Ban nãy vì mải lo vụ này mà đoạn sau Đường Tư Kỳ quên cả Check-in. Giờ đi hết một vòng hồ rồi, không biết gom chung lại, hệ thống có cho quà to hơn không nhỉ?!

[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in danh thắng “Hồ Nhĩ Hải”.

Tiến độ hoàn thành: 3/5

Hệ thống tặng bạn một món quà nhỏ, xin mời kiểm tra tại Cửa Hàng Vật Phẩm.]

Haha, vẫn cứ là “nhỏ”, hệ thống nguyên tắc thật!

Đường Tư Kỳ lướt tay qua Cửa Hàng Vật Phẩm. Tức thì, hai tròng mắt suýt rớt ra ngoài vì quá bất ngờ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận