Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 237 - Shangri-La, vùng đất bất tử!

Chương 237 - Shangri-La, vùng đất bất tử!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 237: Shangri-La, vùng đất bất tử!

Cuối cùng, Đường Tư Kỳ buộc lòng phải thông báo với mẹ Căn cước công dân thực sự đã bị mất.

Chứng kiến con gái nỗ lực gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, vất vả tìm đông tìm tây chỉ vì sự hớ hênh bất cẩn của mình, Lưu Anh cảm thấy thập phần ảo não cùng hồ thẹn.

Chuyện này thím chưa từng trải nhưng đã từng gặp rồi. Dạo trước đi du lịch đoàn cũng có người đánh mất Căn cước công dân làm cả đoàn phải dừng lại chờ đợi, rất phiền hà mất thời gian. Tự nhiên toàn bộ cuộc hành trình bị trì hoãn chỉ vì một người, rất nhiều người lên tiếng bức xúc, trong đó có cả thím. Khi ấy thím còn oán giận trách móc người gì đâu mà đểnh đoảng, bất cẩn. Chẳng ngờ mình cũng có ngày như vậy!

“Tư Kỳ, vậy phải làm thế nào bây giờ?” Lưu Anh run rẩy túm lấy tay con gái.

Đường Tư Kỳ nhẹ nhàng siết chặt đôi bàn tay lạnh toát của mẹ: “Không sao, mất rồi thì thôi, nào về mình làm lại, mẹ đừng lo quá.”

Nhưng sao không lo cho được, phải có Căn cước công dân thì mới mua được vé xe chứ. Thím rất sợ vì mình mà làm ảnh hướng tới chuyến đi của cả nhà: “Thế hành trình kế tiếp phải làm sao? Làm sao mua vé xe lửa? Làm sao lên được máy bay về Ôn Châu?”

Rất nhiều câu hỏi vì sao được đặt ra, rất may Đường Tư Kỳ không hề bối rối: “Chuyện này dễ ợt, giờ ba ở đây trông hành lý nhé để con đưa mẹ tới đồn công an. Nãy con vừa tìm hiểu rồi, nếu mất căn cước thì có thể trình báo công an và xin cấp một giấy chứng nhận tạm thời. Giấy này có giá trị như căn cước công dân, có thể mua vé máy bay, đăng ký khách sạn…”

Lưu Anh vẫn chưa hoàn hồn nên chả còn biết gì nữa, con nó kéo đi đâu thì đi đó.

Đúng như thông tin Đường Tư Kỳ đã tìm hiểu được. Sau khi tới đồn công an, hai mẹ con trình báo vấn đề, điền đơn cớ mất và xin cấp căn cước tạm thời. Cả quá trình diễn ra rất nhanh gọn, thủ tục đơn giản nhẹ nhàng, loáng cái Lưu Anh đã cầm được giấy Căn cước tạm thời trên tay. Thời hạn hiệu lực là ba tháng, có thể sử dụng trong giao dịch hành chính và dân sự thông thường.

Tuy nhiên, Lưu Anh vẫn chưa yên tâm, cứ níu lấy đồng chí công an hỏi đi hỏi lại: “Tôi làm mất như vậy liệu có sao không đồng chí?”

“Không sao đâu dì, dì cầm tờ căn cước tạm thời này về địa phương là có thể làm lại giấy tờ mới. Đây là thành phố du lịch, chúng cháu đã tiếp nhận rất nhiều trường hợp du khách tới đây chơi rồi làm mất giấy tờ nên không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu. Dì đừng lo lắng nữa nha.”

Nhận được lời khẳng định của đồng chí công an, Lưu Anh mới yên tâm cùng con gái quay lại nhà ga.

Thấy mặt mẹ vẫn căng như dây đàn, Đường Tư Kỳ bèn nghĩ cách chọc vui: “Chẳng phải trước kia mẹ cứ càm ràm nói cái ảnh trên chứng minh quá xấu, không bằng một phân người thật bên ngoài còn gì. Lần này coi như mượn cớ để đổi cái đẹp hơn. Mẹ yên trí, con sẽ dẫn mẹ đi làm, đảm bảo mẹ ưng ý mới thôi.”

Song khổ nỗi con gái càng dỗ dành thì lòng thím càng áy náy: “Tư Kỳ à, hôm nay may mà có con, chứ vừa rồi mẹ sợ quá chẳng biết phải xử trí ra sao, ba con mới nói một câu đã bù lu bù loa lên rồi. Nghĩ lại thấy xấu hổ quá. Cũng may làm được cái giấy tạm thời này chứ không chẳng biết làm sao về nhà nữa.”

Đích thực ban nãy Đường Duệ Thanh rất bực mình, còn có chút giận vợ nên mới lỡ lời. Nhưng nhìn con gái bình tĩnh giải quyết từng việc một đâu đó rõ ràng trong khi đó mình chỉ biết nổi nóng chả giúp ích được gì, giờ nghĩ lại chú bỗng thấy hổ thẹn vô cùng.

Một mình đứng đợi ở sân ga, lòng chú nóng ran như lửa đốt. Tận tới khi thấy vợ con quay lại đồng thời sự tình đã được giải quyết ổn thoả, chú mới dám thở phào nhẹ nhõm

“Thôi vậy là tốt rồi, giờ tạm gác chuyện này sang một bên đừng để nó ảnh hưởng tới tâm trạng, mình còn đi Shangri-La chơi nữa mà. Phải cười ha ha thì đi chơi mới vui được chứ.”

Lúc này, Lưu Anh mới chịu nở nụ cười.

Tuy giữa đường phát sinh sự cố bất ngờ nhưng cuộc hành trình không bị gián đoán quá lâu. Đường Tư Kỳ vẫn theo kế hoạch cũ, cùng ba mẹ lên đường khám phá Shangri-La, vùng đất bất tử!

Trải qua một phen xất bất xang bang, Lưu Anh bị rút cạn cả thế chất lẫn tinh thần. Vừa lên xe là xụi lơ, ngủ say như chết, tới khi tỉnh dậy thì đã tới bến xe Shangri-La.

Vì nhà nghỉ Đường Tư Kỳ đặt có cung cấp dịch vụ đưa đón thế nên vừa xuống bến là cô gọi điện thoại liên lạc ngay. Ông chủ nhà trọ trực tiếp lái xe ra đón khách

“Gia đình mình thật khéo chọn, đây là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm ở Shangri-La đấy”, vừa lái xe ông chủ vừa cởi mở làm quen: “nhà trọ chúng tôi nằm phía trên đồng cỏ Yila (1), rất gần khu thắng cảnh Thung lũng trăng xanh (2). À, tối qua trời mới đổ tuyết vừa vặn hôm nay mọi người tới có thể ngắm cảnh tuyết phủ đỉnh Shika hùng vĩ vô cùng. Giờ cũng đang đúng mùa hoa Lang Độc (3) nở rộ đẹp lắm. Nhưng sang tháng là tàn mất rồi, may gia đình mình tới sớm, chứ muộn ít bữa là chả còn gì để ngắm.”

Đồng cỏ Yila, núi Shika, Thung lung trăng xanh, hoa Lang Độc, toàn những cái tên đã đọc mòn xem mỏi trên Tivi, giờ sắp được thấy tận mắt chạm tận tay, Lưu Anh cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy

“Tư Kỳ, tối nay nhà mình ngủ trên thảo nguyên hả con?”

===

Chú thích:

(1)Đồng cỏ Yila ( 依拉草原 ) là tên địa phương của Thảo nguyên Shangri-La, là một đồng cỏ vô cùng huyện diệu. Đôi khi nó là một đồng cỏ núi cao, đôi khi lại là hồ nước cao nguyên.

(2)Thung lũng trăng xanh ( 蓝月山谷景区 ) - Blue Moon Valley hay còn được gọi là Nguyệt Lam Đàn

(3)Hoa Lang Độc ( 狼毒) - Stellera chamaejasme L. (Lang độc đoan hương), họ Trẩm (Thymelaeaceae). Phổ biến ở Tây Bắc, Đông Bắc, Hà Bắc, Nội Mông.

Là dược liệu có vị đắng, cay, tính bình, cực độc. Có tác dụng giải độc, sát trùng, trừ tà bệnh và giải cổ độc. Làm thuốc phần rễ, Lá ăn vào chết ngay tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận