Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 52 - Nhóc bút chì

Chương 52 - Nhóc bút chì

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 52: Nhóc bút chì

Đường Tư Kỳ đi thẳng tới căn-tin, chọn một suất cơm gồm gà Cung Bảo, măng tây xào thịt, canh cà chua trứng và một bát cơm trắng.

Ăn cơm công ty mà y hệt cơm nhà, tuy đơn giản nhưng lại khiến Đường Tư Kỳ cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Cơm nước xong xuôi, cô vòng ra Công Viên Giải Trí Cầu Vồng, đi loanh quanh hơn chục ngàn bước rồi mới quay lại phòng ký túc tắm rửa nghỉ ngơi.

Ngồi xuống ghế sô pha, Đường Tư Kỳ không khỏi lắc đầu tự giễu. Hiện giờ không có hệ thống giám sát, cũng chẳng bắt buộc phải đứng hạng nhất trong bảng danh sách vận động, ấy vậy mà cô vẫn duy trì việc đi bộ như một thói quen hằng ngày.

Thói quen quả thực quá vi diệu, đã biến một con nhỏ lười biếng vô dụng trở thành một người yêu vận động, thích di chuyển muôn nơi.

Với tay mở máy tính, biểu tượng email nhấp nháy báo hiệu có thư mới, Đường Tư Kỳ nhấn đúp chuột, thì ra là tài liệu Quách Bảo Vân gửi tới.

Đường Tư Kỳ chăm chú nghiên cứu, ngoài bản thiết kế của Điền Côn còn có một vài phương án và kiến nghị của các kiến trúc sư khác.

Tuy nhiên càng xem, đầu mày Đường Tư Kỳ càng nhíu chặt. Cái này đừng nói ông chủ Phùng, mà ngay cả Tuấn Bảo cũng chưa chắc đã đồng ý thông qua.

À đúng rồi, Tuấn Bảo…

Đường Tư Kỳ liền Forward e-mail (1) tới hòm thư điện tử của Từ Thiên Ngưng, cùng lời nhắn:

[Chị ơi, chị đưa mấy bức hình này cho Tuấn Bảo xem rồi nói nó nhận xét giúp em nhé.]

Rất nhanh, Đường Tư Kỳ đã nhận được tin nhắn thoại được gửi đến từ số của chị Thiên Ngưng. Nhưng khi cô ấn nút nghe thì lại là giọng nói non nớt mang sắc thái nghiêm nghị của nhóc Tuấn Bảo:

[ Đường Tư Kỳ, rõ ràng dì đã quay lại Thượng Hải rồi mà sao không về nhà hả? ]

[ Con đã xem mấy bức hoạ dì gửi rồi, sao trình độ của dì lại giảm sút như vậy? Lúc trước chẳng phải dì vẽ đẹp hơn rất nhiều sao? ]

[ Mấy bức này quá xấu! ]

[ Công viên giải trí là nơi vui chơi của các bạn nhỏ mà sao lại thiết kế cái Lâu đài nấm như vậy? Vừa xấu xí vừa khó chơi. Không thích chút nào! ]

Lạc Tuấn Bảo nhận xét vô cùng nghiêm túc và chân thành. Còn Đường Tư Kỳ thì vừa nghe vừa cười ngặt nghẽo, thấy chưa cô đã nói rồi mà, đến một đứa nhóc còn chê ỏng chê eo thì bảo sao phương án không được duyệt

Cười đã đời một trận, Đường Tư Kỳ mới trả lời Tuấn Bảo: [ Mấy bức đó không phải dì vẽ đâu, là các kiến trúc sư khác vẽ đấy. Nhưng mà ông chủ không hài lòng nên đã mời dì tới đây đảm nhận nhiệm vụ thiết kế. Chính là công viên lần trước dì với con đi đấy. Chờ dì xong việc sẽ về liền nhé. Yêu con~~]

Lạc Tuấn Bảo hồi đáp: [ Vâng, chúc dì làm việc tốt. ]

Lời nhận xét của Tuấn Bảo tuy thô nhưng thật. Đối với trẻ con mà nói, công viên giải trí phải vừa đẹp vừa có nhiều trò chơi phù hợp. Nếu không đáp ứng được hai yếu tố đó thì đâu còn gì hứng thú nữa.

Vậy nên hiện tại Đường Tư Kỳ phải giải quyết hai vấn đề chính gồm cả hình thức lẫn nội dụng. Phải làm sao để hai thứ đó đều hấp dẫn và thu hút các bạn nhỏ.

Làm việc một hồi thì trời cũng đã khuya, Đường Tư Kỳ đang định tắt đèn đi ngủ liền nhận được tin nhắn điện thoại. Là ba gửi tới, hỏi thăm ngày đi làm đầu tiên thế nào.

Đường Tư Kỳ có sao nói vậy: [ Ngày đầu tiên cũng chưa có gì lắm ba ạ. Chắc phải thêm một thời gian để làm quen môi trường mới. ]

Tin nhắn gửi đi rồi, Đường Tư Kỳ mới cảm thấy hối hận. Thể nào ba cũng lại khuyên mấy câu như mọi khi cho xem, nào là nghề tự do bấp bênh nhiều trở ngại, rồi con gái con đứa nên kiếm những công việc ổn định, bla blo…

Song bất ngờ thay, lần này chỉ có duy nhất hai chữ [ Cố lên], ngoài ra không có thêm gì khác.

Tuy chỉ là hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến Đường Tư Kỳ trút được gánh nặng trong lòng.

Xem ra ba đã thật sự đồng ý cho cô theo đuổi lý tưởng của mình rồi.

Bầu trời đêm nay dường như đẹp hơn bao giờ hết, ánh sao cũng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn, Đường Tư Kỳ siết chặt điện thoại, xúc động thì thầm: “Ba à, con cám ơn ba!”

Sáng hôm sau, Đường Tư Kỳ giật mình dậy trong tiếng chuông báo thức.

Khác với mọi ngày, cô không ngủ nướng mà dứt khoát tung chăn, rời giường đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đúng bảy giờ sáng, cô có mặt dưới công viên đi dạo, tắm mình trong ban mai ngày mới.

Cô đi đến khu vực được chỉ định sẽ cải tạo thành Lâu Đài Nấm. Đường Tư Kỳ rút di động ra, chụp vài bức làm tư liệu tham khảo rồi quay về căn-tin chọn cháo thịt nạc trứng bắc thảo, bánh bao và một ly sữa đậu nành cho bữa sáng.

Đúng là bữa sáng truyền thống vẫn ngon nhất trần đời!

Theo thói quen, Đường Tư Kỳ nhìn lướt qua màn hình di động. Tiếc rằng, ứng dụng “Chu du cùng hệ thống” vẫn im lìm, chẳng hề có động tĩnh gì.

Thành thật mà nói, cô thích cuộc sống lúc được hệ thống giám sát hơn, rất phong phú, sôi động và tràn đầy năng lượng. Giờ đây mọi thứ đột ngột im lìm, cô cứ cảm thấy tịnh mịch sao sao ấy. Tóm lại là không quen, không vui!

Đường Tư Kỳ khẽ thở dài, thầm nghĩ “Ứng dụng người ta thăng cấp chỉ cần một giây. Đằng này biết bao lâu mà vẫn chưa xong. Không lẽ là hàng fa-ke chăng?!”

Ôi trời khùng quá đi! Đường Tư Kỳ lắc đầu bật cười rồi tiếp tục tập trung xử lý cho xong bữa sáng để còn bắt tay vào làm việc.

————

Cùng lúc này, ở một không gian thần bí nằm trong hệ thống…

Nơi này cực kỳ thơ mộng với thảm cỏ xanh ngát trải dài ngút ngàn cùng nhánh sông nhỏ hiền hoà uốn lượn duyên dáng như dải lụa mềm.

Gió nhẹ mơn man thổi tới, đám cỏ vươn mình lay động như đang ca hát, nhảy múa giữa đất trời mênh mông.

Không khí trong lành dễ chịu quá, nếu được đứng ở đây hít một hơi căng tràn lồng ngực thì quả thật sảng khoái biết bao!

Cách đó không xa, một nhóc bút chì với cái đầu nhọn hoắt đang khệ nệ kéo lê tuýp keo dán dài hơn thân mình.

Trước cảnh sắc thiên nhiên say đắm lòng người, nhóc bút chì dừng bước, mê mải hưởng thụ. Nhóc lơ đãng thả hồn theo cơn gió, phiêu du theo mây trời.

Phía sau lưng nhóc là một cái bàn vuông cùng một chiếc ghế dựa bốn chân. Trên mặt bàn đặt một mâm đồ ăn cùng đầy đủ bát đĩa, muỗng nĩa, được bày biện vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, ước chừng lấy thước kẻ ra đo thì các khoảng cách cũng không xê xích một ly.

Những thứ này tuy rằng đơn giản mộc mạc song cực kỳ sạch sẽ, sáng bóng.

Hơn nữa, trên mỗi món đều xuất hiện một hàng chữ nhỏ.

Cảnh đẹp như tiếp thêm năng lượng cho nhóc bút chì, cậu nhún chân lấy đà, vác tuýp keo lên vai, tiếp tục đi về hướng đống bìa Carton xếp ngổn ngang dưới gốc cây cổ thụ.

Tay trái cố định tuýp keo trên vai, tay phải rảnh rang vuốt vuốt mấy nếp gấp trên bộ đồ bảo hộ màu xanh lam.

“Cũng may cô chủ nhỏ chịu đến Check-in ở Tiệm thịt dê Mr.Hoàng, nên mình mới được hệ thống cấp cho bộ đồ lao động này. Bằng không dựng nhà bụi bặm bẩn thỉu, mình sẽ dơ hết quần áo người ngợm mất thôi!” Nhóc bút chì vừa lẩm nhẩm nói một mình vừa hài lòng mỉm cười toe toét.

===

Chú thích:

(1)Forward email là một hình thức chuyển các bức thư nhận được từ người khác đến hộp thư thứ ba.

Bạn cần đăng nhập để bình luận