Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 337 - Sáng nhất khu

Chương 337 - Sáng nhất khu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 337: Sáng nhất khu

“Nhà chú Đường đổi đệm đấy hả? Cái dòng cao su này chắc đắt lắm nhỉ?”

Đường Duệ Thanh: “Ai da, cái này không phải tôi mua, là con bé con nó mua, cụ thể bao tiền tôi cũng có biết đâu.”

“Nhất cô chú rồi đấy, con gái giỏi giang đi làm kiếm ra tiền. Tôi nói chú nghe, mủ cao su để làm mấy chiếc nệm kiểu này toàn là hàng nhập khẩu nước ngoài, quý giá lắm. Đợt trước tôi vào trung tâm thương mại thấy người ta treo biển mấy chục ngàn, đắt khiếp. Cái này là Tư Kỳ mua cho nó ngủ hay mua cho vợ chồng chú thế?”

Đường Duệ Thanh vừa nhận điện của con gái là chạy về liền, nào đã biết gì đâu: “Ôi, tôi còn chưa thấy cái nệm tròn méo ra sao nữa là, nhưng thấy nó bảo mua cho ba mẹ dùng, còn cụ thể ra sao tôi cũng chưa rõ.”

“Ai da, Tư Kỳ hiếu thuận quá, giờ cô chú tha hồ mà hưởng phúc rồi.”

Đợi Lưu Anh đi đánh mạt chược về tới mới hay nhà mình bỗng dưng thành tiêu điểm sáng nhất khu.

Vốn đây là khu tập thể xí nghiệp nên hàng xóm xung quanh toàn là đồng nghiệp cũ của hai vợ chồng, không những tường tận gốc gác về nhau mà còn rất thân thiết. Hễ nhà ai có cái gì mới là cả khu bu vào xem rồi bàn luận rôm rả.

“Có chuyện gì thế này?” Lưu Anh ngơ ngác khi thấy trong nhà trước cửa toàn người là người.

Đường Tư Kỳ cũng méo mặt khóc dở mếu dở. Chẳng hiểu kiểu gì, nhân viên vừa khiêng cái ghế lên, còn chưa kịp tháo niêm phong, gỡ bọc nilong quay ra đã thấy mười mấy chú bác đứng xếp hàng đợi kiểm định chất lượng. Tuy rằng toàn chỗ quen biết, có những người bế Đường Tư Kỳ từ khi còn ẵm ngửa nhưng tình huống bất ngờ, lại đông quá nên Đường Tư Kỳ không khỏi có chút lúng túng.

“Mẹ, sao giờ mẹ mới về? Con cũng không biết, con mua ghế massage cho ba mẹ, vừa mới chuyển về không hiểu mọi người lấy thông tin ở đâu mà đến nhanh thế. Mẹ vào xử lý đi, con sắp tuột đường đến nơi rồi”, Đường Tư Kỳ trốn sau lưng mẹ nhỏ giọng cầu cứu.

Lưu Anh còn chưa kịp nắm bắt tình hình đã nghe giọng phụ nữ oang oang vọng lại:

“Này ông Lưu, sao ông bá chiếm cái ghế mãi thế, đi xuống đi còn đến phiên người khác nữa chứ, không biết xấu hổ à?”

Nói đoạn, bà thím hung hăng kéo người đàn ông to gần gấp đôi mình xuống.

Đang lim dim hưởng thụ thì bị dựng đầu dậy, ông Lưu bực mình cự cãi: “Ơ kìa cái bà này buồn cười nhở, có hẹn giờ còn gì, đã hết giờ của tôi đâu. Thôi thôi đàn ông không chấp nhất với đàn bà, nhường cho bà đấy.”

Trước tình cảnh này Lưu Anh cũng khó xử dở khóc dở cười, quay đầu khẽ hỏi con gái: “Sao tự nhiên lại đi mua ghế massage? Cái này bao tiền có đắt không?”

Mẹ Từ Thiên Ngưng đứng bên cạnh vô tình nghe được, liền nhanh nhảu góp vui: “Ôi ghế massage thì đắt rồi, toàn tiền ngàn trở lên thôi, nhãn hiệu này lại còn cao cấp nhất, chắc phải hơn chục Tư Kỳ nhỉ.”

Lưu Anh choáng váng tâm tinh, đang định trợn ngược mắt chửi con thì lại nghe hàng xóm khen lấy khen để

“Nhưng đáng đồng tiền bát gạo, tôi vừa ngồi thử có tí mà cái thắt lưng đỡ mỏi hẳn, cái cổ cũng không còn cứng nữa, tay chân được ấn được bóp ta nói nó đã gì đâu, haha, hai vợ chồng về sau đừng tranh giành mất đoàn kết nha.”

“Tư Kỳ có hiếu quá, biết nghĩ cho ba mẹ, chứ ai như cái thằng nhà tôi, chán lắm cô ạ.”

Đường Tư Kỳ quả thực không thể chống đỡ nổi nữa, vội đánh bài chuồn: “Mẹ, mẹ tiếp các cô các bác nhé, con vào bếp hỗ trợ.”

Lúc này, Từ Hiến làm bếp trưởng đang chỉ đạo Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo sơ chế nguyên liệu, còn mình thì phụ trách nêm nếm nồi nước dùng. Vừa thoáng thấy bóng dáng Đường Tư Kỳ, ông chú đã cười khà khà ra chiều cảm thông:

“Cứ kệ bọn họ thôi, tại hiếu kỳ nên thế ấy mà, xem chán rồi ai về nhà nấy ngay thôi.”

Lạc Tuấn Bảo tinh mắt rút tờ khăn giấy đưa qua, Đường Tư Kỳ đón lấy, quẹt ngang vầng trán ướt đẫm mồ hôi, bơ phờ ngồi phịch xuống: “Cháu cũng không ngờ mọi người lại tới đông đến vậy.”

Lạc Tuấn Bảo nghiêng đầu hỏi: “Dì Tư Kỳ, về sau con có thể cùng mẹ và ông bà ngoại xuống nhà dì ngồi ghế mát xa không? Nghe nói ngồi ghế đó thích lắm, hết đau mỏi xương khớp.”

Đường Tư Kỳ vầy vò cặp má bánh bao của cu cậu: “Đương nhiên là có thể rồi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh chào đón.”

Ước chừng một lúc lâu sau, khi người khách cuối cùng ra về cũng là lúc Đường Duệ Thanh sức cùng lực kiệt: “Lẩu xong chưa, tôi đói quá, trời ơi chuyện gì mà chuyện lắm, nói đến đầu váng mắt hoa luôn rồi.” “Đây đây tới ngay tới ngay…”

Từ Hiến bưng ra nồi nước lẩu bốc khói nghi ngút, thơm ngào ngạt, đi tới đâu là hương thơm lan toả đến đấy. Nước dùng này là do chú đặc chế, đảm bảo chất lượng gấp vạn lần mấy viên cốt lẩu bán ngoài siêu thị, đặc biệt có một nguyên liệu bí mật đó là thảo mộc có tác dụng thải độc thanh nhiệt, đảm bảo tha hồ ăn cay mà không sợ nóng trong người, nổi mụn nhọt.

Hai gia đình vây quanh bàn tròn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Từ Hiến phấn khởi nâng ly: “Nào, hôm nay nhân dịp ngày vui, cả nhà chúng ta uống một ly chúc mừng. Đầu tiên, chúc mừng Tư Kỳ mua được đệm mới, ghế mới cho ba mẹ. Thứ nhì, chúc mừng Tuấn Bảo vừa chuyển trường mới đã có tranh đạt huy hiệu hoa đỏ, được cô giáo tuyên dương trước lớp.”

Đường Duệ Thanh hoan hô vang nhà: “Ây da giỏi vậy sao! Tuấn Bảo nhà chúng ta thật lợi hại, mới vào học mấy ngày đã được cô giáo khen thưởng rồi. Chẳng mấy mà thành học sinh tiểu học nhỉ, nửa năm nữa thôi đúng không, ôi nhanh quá, bọn trẻ lớn mau quá.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Từ Hiến thoáng ảm đạm. Đúng là mau thật, thời gian cứ vùn vụt lao như tên bắn, mới ngày nào hãn còn quấn tã khóc oe oe chớp mắt một cái đã thành cục bông nhỏ lũn cũn chạy quanh nhà rồi chẳng mấy chốc sẽ lớn vụt thành thiếu niên, thanh niên rồi lại tung cánh rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận