Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 400 - Nắng vàng biển xanh cát trắng

Chương 400 - Nắng vàng biển xanh cát trắng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 400: Nắng vàng biển xanh cát trắng

Ban nãy chọn phòng, Từ Thiên Ngưng cũng đã để ý tới cái này. Nhưng phàm có thêm hai chữ “biệt thự”, không cần biết hạng thường hay sang thì đều phải tiền ngàn trở lên. Trong khi đó phòng tụi chị ở có 300 đồng một đêm và vẫn được sử dụng đầy đủ các tiện ích công cộng của khách sạn. Tất nhiên không bao gồm bể bơi riêng trong khuôn viên biệt thự nhưng cái bể bơi chung to đùng đoàng kia cũng là quá đủ rồi, chưa nói tới cả đại dương mênh mông ngoài kia, tha hồ mà vẫy vùng!

Trên bãi biển ngập nắng, khách sạn chu đáo xếp một dàn ghế nằm lót nệm êm ái, dành riêng cho khách cư trú trong khách sạn. Chỉ cần chìa vòng tay có gắn thẻ phòng ra là được nằm thoải mái và quan trọng nhất là hoàn toàn miễn phí.

Chưa hết, ngay chỗ bờ đá đi xuống có dựng hẳn một quầy bar di động, phục vụ rất nhiều thức uống đa dạng từ sinh tố trái cây nhiệt đới cho tới cocktail, bia, các loại rượu. Và vào mỗi khung giờ cố định sẽ có những chương trình ưu đãi hấp dẫn, chiết khấu nhiều nhất lên tới 50%.

Đi vòng qua quầy bar và dãy ghế liền thấy biển xanh rì rào vẫy gọi. Lạc Tuấn Bảo không đợi nổi vội tung dép, dẫm chân trần chạy ào về phía biển rồi liên tiếp xoay tròn vài vòng, cái miệng không ngừng hò reo ầm ĩ

“Aaaa…biển đẹp quá…thích quá…thích quá đi…”

Bình thường nó vốn là đứa trầm ổn an tĩnh ấy thế mà lúc này cũng không kìm được kích động, lăng xăng bắng nhắng hệt con khỉ tinh nghịch, chỉ còn thiếu nước lăn kềnh ra đất lộn nhào mấy vòng.

Niềm vui lan toả từ tiếng cười giòn tan cùng sự hồn nhiên vô tư ấy đã giúp Từ Thiên Ngưng cởi bỏ ngượng ngùng, chị thoải mái thả nụ cười theo gió. Đợi con chạy chán quay lại, chị liền dắt thằng bé xuống biển vầy nước.

Lạc Tuấn Bảo mới chỉ gọi là ngo ngoe biết bơi chút đỉnh, kỹ thuật vẫn chưa thành thạo, lại là lần đầu tiên tiếp xúc với nước biển thế nên chẳng mấy chốc cái vị mặn chát đã xâm chiếm toàn bộ khoang mũi và khoang miệng khiến cậu chàng sợ nhắm tịt mắt, tay chân cuống quýt quờ quạng theo bản năng, miệng la to hết cỡ:

“Mẹ…mẹ ơi cứu con, con muốn vào bờ, đưa con lên bờ nhanh lên…”

Từ Thiên Ngưng phì cười: “Bình tĩnh nào, đừng hoảng, con thử hạ chân xuống xem.”

Lạc Tuấn Bảo mờ mịt làm theo, ồ chạm được thật này. Rồi sau đó cậu mạnh dạn đứng thẳng dậy, nước cũng bất ngờ tụt xuống bắp đùi.

Lạc Tuấn Bảo ngẩn tò tè không dám tin vào mắt mình. Gì kỳ vậy?! Rõ ràng đã đi xa bờ lắm rồi mà.

Là do cậu chàng không biết, đặc điểm của bãi biển nơi đây tương đối bằng phẳng. Dù đã ra khá xa thì mức nước vẫn thấp, chỉ lưng lửng bắp chân người lớn tức là cỡ ngang hông đám con nít.

Lúc này bên bờ biển tập trung rất đông du khách, người lớn có trẻ nhỏ có và tất cả đều đang đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía cậu, tại ban nãy cậu la um sùm tưởng sắp chết đến nơi. Ai ngờ nước nông tới độ muốn chìm cũng khó. Lạc Tuấn Bảo ngượng chín người cố vớt vát chút mặt mũi

“Sao…sao nước thấp quá vậy, mình có thể đi tới chỗ nào sâu hơn không mẹ?”

Từ Thiên Ngưng nhịn cười, trỏ trỏ ra phía sau.

Lạc Tuấn Bảo ngoái nhìn rồi tức khắc câm nín.

Cách đó không xa, một đám nhóc con trong đó có cả những đứa rõ ràng bé hơn cậu nhưng chẳng chút sợ hãi, chúng điên cuồng đùa giỡn, hất nước tung bọt trắng xoá. Thậm chí xa hơn nữa, nơi mà Lạc Tuấn Bảo không nhìn rõ mặt người thì vẫn có vài người lớn vô tư chơi nhảy sóng. Có vẻ biển ở đây không sâu thật.

“Nhưng mà cũng không thể vì thế mà lơ là. Ngoài biển không giống trong bể bơi, dù sao cũng phải đề phòng cảnh giác, cảm thấy nguy hiểm là phải hô to lên như vậy là rất đúng. Thế nên không việc gì phải cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng. Hơn nữa con phải nhớ tuyệt đối không được tự ý một mình xuống biển. Muốn đi thì phải rủ mẹ hoặc dì Kỳ đi cùng con”, Từ Thiên Ngưng cẩn thận dặn đi dặn lại.

“Dạ, con nhớ rồi mẹ”, Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Trong khi hai mẹ con Từ Thiên Ngưng đùa nghịch dưới biển thì Đường Tư Kỳ lại chọn phương án khô ráo. Cô mua một ly vang sủi cùng phần salad hoa quả ướp lạnh, sau đó nằm dài trên ghế nhâm nhi hưởng thụ.

Nắng vàng biển xanh cát trắng, đúng là trên cả tuyệt vời!

Đang lúc Đường Tư Kỳ rung đùi ngắm trời ngắm đất thì điện thoại chợt reo, có thông báo mới từ hệ thống

[Nhiệm vụ nhanh.

Sau khi hoàn thành, người chơi sẽ nhận được những phần thưởng sau:

1.Giúp quản lý chuộc về chiếc giường dài 1m8 cùng hai tủ đầu giường và bộ chăn ga gối nệm hoàn chỉnh.

2.Cửa hàng vật phẩm chạy ưu đãi lớn cho hạng mục Du lịch.

Nếu người chơi đồng ý nhận nhiệm vụ, mời nhấn nút [YES]

Ồ, phần thưởng hấp dẫn nha.

Hồi trước, trên phòng ngủ tầng hai nhà Tiểu Bạch đích xác có kê một chiếc giường đôi mét tám. Chẳng qua vì cô mà cậu phải bán cả giường để gán nợ.

Hôm bữa Đường Tư Kỳ cũng cố gắng giúp Tiểu Bạch chuộc giường nhưng chẳng hiểu thế nào lại chỉ được chiếc giường gấp ọp ẹp hồi nhà giấy. Thế nên mấy hôm nay Tiểu Bạch phải ngủ dưới tầng, đợi cô chủ nâng cấp cho.

Đã vậy lại còn chẳng có chăn gối gì hết, chỉ độc chiếc giường đơn trơ trụi, nom đến là tội nghiệp. Nếu có thể giúp cậu sớm lấy lại cái giường rộng rãi hơn, chắc chắn hơn cùng bộ chăn gối ấm áp thì còn gì tuyệt bằng.

Ban ngày Tiểu Bạch phải quần quật cuốc đất làm vườn, dựng rào xây tường, nếu buổi tối mà không được nghỉ ngơi tốt thì sức nào chịu cho nổi.

Ngoài ra, cái gạch đầu dòng thứ hai cũng khiến cô xốn xang không kém.

Còn nhớ lần gần nhất hạng mục du lịch xả ưu đãi là lúc cô đang ở Tây An. Hàng loạt các danh thắng nổi tiếng mà vé vào cổng chỉ có một đồng vàng. Đợt đó, Đường Tư Kỳ đi tham quan sướng luôn. Nếu lần này ở Thái Lan cũng được như vậy thì thích phải biết.

Đường Tư Kỳ hào hứng Click mở nhiệm vụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận