Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 346 - Suy sụp tinh thần

Chương 346 - Suy sụp tinh thần

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 346: Suy sụp tinh thần

Được mệnh danh là Disneyland Quảng Châu - công viên giải trí Trường Long toạ lạc trên khu đất rộng 20 cây số vuông, với hàng ngàn trò chơi đi ba ngày cũng chưa chắc đã chơi hết.

Công viên được chia thành nhiều khu chủ đề như thế giới hạnh phúc, công viên nước, rạp xiếc quốc tế, vườn thú hoang dã, công viên cá sấu Quảng Châu.

Mấy bạn trẻ đều hào hứng muốn tới thế giới hạnh phúc nhưng riêng Đường Tư Kỳ lại có hứng thú với vườn thú hoang dã hơn.

“Đừng đi một mình mà chị Kỳ, đi cùng bọn em đi. Chúng mình vào thế giới hạnh phúc trước, sau đó chúng em sẽ cùng chị đi tham quan vườn thú hoang dã, được không?”

“Đúng đấy đúng đấy, đã là nhóm thì phải đi cùng nhau chứ, lát nữa còn thời gian vòng sang vườn thú sau. Giờ vào thế giới hạnh phúc trước đi, trong đó có trò tàu lượn siêu tốc kích thích lắm.”

“Ờhm…” Đường Tư Kỳ thoáng lưỡng lự.

Thực ra cô cũng chẳng lạ lẫm gì mấy trò này. Cảm giác mạnh chứ gì, trước kia cô đã từng chơi rồi. Hồi đó còn là sinh viên, mới lên Thượng Hải nên tò mò cái gì cũng muốn thử, một mình chui vào công viên giải trí Thượng Hải, leo lên tàu lượn siêu tốc lộn nhào mấy vòng, lúc xuống trừ bỏ cảm giác hơi chóng mặt buồn nôn ra thì không có bất cứ ấn tượng nào đặc biệt.

Bẵng đi một thời gian không thích cũng không ghét, hôm nay tự nhiên nghe có người nhắc lại bụng cô bỗng nhộn nhạo, nội tâm tức khắc dựng lên hàng rào kháng cự.

Rõ ràng trước kia vẫn đi bình thường, vì cái gì hôm nay lại không được?

Đường Tư Kỳ không tin, quả quyết theo nhóm bạn xếp vào hàng.

Đầu tiên là một trò chơi được công nhận kỷ lục Guiness và lần đầu tiên có mặt tại Châu Á - tàu lượn siêu tốc 10 vòng xoay. Đường ray của nó dài 850 mét, cao 30 mét và tốc độ tối đa đạt 72,4 km/h.

Mặc dù rõ ràng bụng bảo dạ không việc gì phải sợ nhưng lúc xếp hàng lên cầu thang, chân Đường Tư Kỳ cứ mềm oặt ra, bước hụt mấy phát.

Kỳ lạ ghê, lần trước cô đâu có khẩn trương tới vậy. Phải chăng do ảnh hưởng từ hội chứng sợ bay, Đường Tư Kỳ thầm suy đoán.

Thế nhưng vì đang đi cùng ba thanh niên trẻ trung nhiệt huyết, khí thế hừng hực thành ra Đường Tư Kỳ cũng không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Cô nghiến chặt răng, túm chặt lấy thành lan can bám sát mọi người.

Leo được lưng chừng, cô em trong nhóm bỗng nhiên hốt hoảng quay sang hỏi: “Ôi chị Kỳ, chị không sao chứ, sao sắc mặt tát nhợt vậy? Chị ổn không?”

Đường Tư Kỳ gật gật đầu: “Chị ổn, chị không sao.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, cả nhóm thuận lợi yên vị trên tàu lượn. Trong khi ba bạn kia hú hét vang trời mây thì Đường Tư Kỳ nín thinh im bặt. Tới lúc bước xuống sắc mặt cô tái xanh tái mét, còn tệ hơn cả ban nãy. Vì thế khi mọi người rủ chơi tiếp trò Tàu lượn siêu tốc thẳng đứng, Đường Tư Kỳ không cần suy nghĩ lập tức từ chối ngay.

“Ủa sao vậy, sao không chơi, chơi đi chị, vui lắm. Cái đó kích thích hơn trò siêu tốc 10 vòng gấp tỷ lần. Chị nhìn kìa, điểm cao nhất cách mặt đất 80 mét tương đương toà nhà 28, 29 tầng, nó sẽ dừng lại vài giây trước khi lao xuống dốc đứng 90 độ, ta nói phê tới nóc luôn.”

Mới nghe thấy thế mặt mũi Đường Tư Kỳ đã trắng bệch: “Chị buồn nôn lắm, mấy đứa cứ chơi đi.”

Dứt lời cô tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi rồi sau đó lựa mấy trò nhẹ nhàng tình cảm vòng xoay ngựa gỗ với đu quay bong bóng để an ủi tâm hồn, chứ mấy trò thử thách giới hạn kiểu cú nhảy tử thần, ván trượt chữ U rồi con lắc khổng lồ thì thôi thôi, cô xin kiếu!

Vào công viên giải trí là để giải toả tinh thần, mong muốn khắp phục chướng ngại tâm lý nhưng lúc về thấy stress hơn, mọi chuyện dường như còn tồi tệ hơn.

Điển hình là sau đó Đường Tư Kỳ có tới tham quan tháp Canton, toà tháp truyền hình mang tính biểu tượng đặc trưng của thành phố Quảng Châu, cao nhất Trung Quốc và cao nhì thế giới.

Hầu như ai tới Quảng Châu du lịch cũng phải ghé đây Check-in và tất nhiên Đường Tư Kỳ cũng không muốn bỏ lỡ.

Chỉ có điều, đời không như là mơ. Trong khi mọi người có thể vui vẻ dạo chơi, thoải mái tận hưởng thì Đường Tư Kỳ chật vật như chết đi sống lại.

Trên vòng đu ngang ở độ cao 424m, các du khách phấn khích chụp hàng tá bức ảnh đắt giá thì Đường Tư Kỳ thoi thóp bám chặt lấy thanh chắn trong cabin như bám lấy cọng rơm cứu mạng, chỉ cần hơi có tí rung lắc nhẹ là chân tay cô quắn quéo hết cả rồi.

Mà chưa đâu, kinh khủng nhất phải kể đến lúc ngồi vào cái thang máy lộ thiên kéo thẳng đứng lên đỉnh. Vào giây phút cả người bị nhấc bổng lên, cái cảm giác mất trọng lực quen thuộc đột ngột đánh úp, Đường Tư Kỳ sợ run tim xém chút ngất xỉu tại chỗ.

Ở Quảng Châu ba tuần, tình trạng của Đường Tư Kỳ càng lúc càng nghiêm trọng. Thậm chí đi dạo trung tâm thương mại cũng không dám đứng gần lan can, sợ ngã nhào đầu xuống dưới. Hay nếu có đi thang máy lên tầng cao thì cũng phải tìm điểm để tựa để bám và lúc ra thể nào lòng bàn bay cũng ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Vì không biết phải làm sao nên tinh thần Đường Tư Kỳ suy sụp cực độ. Những tưởng chỉ là hội chứng sợ bay thì không ngồi máy bay là được rồi. Nhưng có vẻ vấn đề phức tạp hơn cô tưởng nhiều. Nếu cứ tiếp tục tránh né, không đối diện để giải quyết triệt để thì nó sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt hằng ngày…

Lần đầu tiên, từ sau khi huỷ bỏ chuyến đi Thái Lan, Đường Tư Kỳ nghiêm túc suy xét tới lời kiến nghị của cô gái tốt bụng quen trên máy bay.

Hay là mình thử đi gặp bác sĩ tâm lý xem sao nhỉ?!

Đường Tư Kỳ tâm tình phức tạp mở WeChat, từ lịch sử trò chuyện dễ dàng tìm được danh thiếp của bác sĩ tâm lý.

Cô lấy hết cam đảm, gửi yêu cầu kết bạn.

Ngàn vạn lần cô không thể tưởng tượng nổi có ngày mình phải nhờ đến sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý.

Mặc dù nội tâm rất không muốn nhưng đã đến lúc cô buộc phải đối mặt rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận