Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 167 - Bẫy du lịch

Chương 167 - Bẫy du lịch

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 167: Bẫy du lịch

“Lại đây, lại đây chị cho đồ ngon này” Đường Tư Kỳ dịu dàng vẫy vẫy nó.

Khỉ con quay đầu nhìn mẹ một cái rồi từ từ tiến lên, khẽ nhón tay bốc hạt đậu phộng rồi chạy vù về nhào vào lòng mẹ, yên tâm ngồi trong đó thưởng thức đậu phộng mà không sợ ai giành mất.

Tiểu Vũ không ngờ chơi với khỉ con lại vui đến vậy. Cô lập tức chạy ra quầy hàng mua hẳn một gói lớn rồi bắt chước Đường Tư Kỳ, thả vài hạt vào lòng bàn tay, dụ khỉ con.

“Ơ, kìa kìa” một du khách đột nhiên hét toáng lên, “em gái, cẩn thận đằng sau.”

Vì đang mải chơi với khỉ con nên Tiểu Vũ không biết có người đang gọi mình, đợi tới khi Đường Tư Kỳ ngẩng đầu phát hiện thì đã không kịp nữa rồi.

Một con khỉ lớn đang lặng lẽ áp sát Tiểu Vũ, mục tiêu chính là túi đậu phộng.

“AAAA….” Đường Tư Kỳ hốt hoảng la lên theo bản năng.

Tiểu Vũ giật mình quay lại thì con khỉ đã đứng ngay sau lưng cô, bàn tay đặt lên túi đậu phộng.

Phần vì đang tập trung dụ khỉ con ở đằng trước nên Tiểu Vũ không để ý đằng sau, tay cầm túi hạt khá lỏng lẻo. Hơn nữa, cô cũng chủ quan ở đây đông người, chắc tụi khỉ sẽ không dám manh động làm càn.

Nhưng cô đã quên mất rằng, đây là địa bàn của chúng, chẳng những chúng không sợ mà còn biết dương đông kích tây rồi lợi dụng sơ hở của khách tham quan để cướp giật.

Tiểu Vũ hết hồn, loạng choạng lùi về sau. Con khỉ lớn giật phăng cái túi rồi lao đi như tên bắn.

Tuy nhiên những con khỉ khác cũng chẳng hiền lành gì cho cam. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đã núp sau đợi sẵn. Con này vừa lao ra là đã bị cả bầy chụp lấy, túi đậu phộng bị xé rách tan, hạt vãi tung toé đầy đất, trong phút chốc đã phân chia xong. Mỗi con ôm chiến lợi phẩm của mình tản ra một góc, hí hoáy bóc ăn.

Lần thứ hai bị khỉ “chào hỏi”, Tiểu Vũ vừa sợ vừa giận, hai mắt đỏ hoe chất vấn nhân viên khu du lịch: “Không phải vừa rồi anh bảo khỉ ở núi Nga Mi được xưng tụng là Linh Hầu, thông minh, đáng yêu lắm cơ mà. Sao lại để cho chúng trắng trợn cướp đoạn của du khách như thế? Các người không ai quản chúng hả?”

Anh nhân viên nhún vai, bất đắc dĩ cười nói: “Cái này…chúng tôi quản không được. Nhưng đích thực chúng rất thông minh mà, đúng không?”

Tiểu Vũ phì cười, có mà láu cá, cà chớn thì đúng hơn! Chẳng hiểu cô có thù oán gì với bọn khỉ nơi đây không mà hai ngày liên tiếp bị hù cho sợ gần chết. Tức hộc máu rồi lại chẳng làm gì được, đáng ghét!

À, ai bảo là không làm được gì, Tiểu Vũ quay sang nói với Đường Tư Kỳ: “Chị, chị nhất định phải vẽ lại màn vừa rồi xong gửi cho em nhá. Em sẽ đi rêu rao cho bàn dân thiên hạ biết. Hừ, dám cướp của em à!”

Đường Tư Kỳ bật cười ha hả: “Được được, không thành vấn đề. Tối về chị vẽ luôn.”

Thời gian chơi ở đây không nhiều, chưa gì Tạ Hàng đã gọi nhắng lên, bắt ra xe tập hợp.

Tiểu Vũ thầm ca thán: “Một lần này thôi là quá đủ rồi, từ rày về sau em sẽ không bao giờ đi du lịch đoàn nữa. Gò bó đến phát điên!”

Đường Tư Kỳ cũng thở dài: “Chị cũng nghĩ vậy. Tuy rằng đỡ được chút việc nhưng mất hết cả tự do. Thời gian tham quan cũng ngắn cũn, chưa đi hết một vòng đã hết xừ giờ rồi. Lúc nào cũng trong trạng thái vội vội vàng vàng, chẳng kịp nhìn ngắm, thăm thú gì hết.”

Ngờ đâu, sự tình chưa dừng lại ở đó.

Hoá ra Tạ Hàng tự ý cắt bớt thời gian tham quan để cưỡng ép dẫn mọi người tới một “khu thắng cảnh” không hề có trong lịch trình, với cái tên cực kỳ mỹ miều “Thành phố voi”.

Gọi nơi đây là danh lam thắng cảnh thực sự quá mức khoa trương. Bởi ngoài hai con voi điêu khắc dựng ngoài cổng cho mọi người chụp ảnh thì chẳng còn gì khác nữa.

Tuy nhiên khi đi sâu vào bên trong, sự thật cuối cùng cũng đã được phơi bày.

Cả một cửa hàng trang sức đá quý long lanh lấp lánh mở ra.

“Bẫy du lịch” chính thức bắt đầu

Tiểu Vũ ngán ngẩm: “Haizzz, tốn thời gian, chẳng thà đi dạo trên núi chơi với mấy con khỉ còn vui hơn.”

“Đúng vậy!” Đường Tư Kỳ đồng ý hai chân hai tay.

Mọi người uể oải đi một vòng cho có rồi lục túc kéo nhau lên xe. Gần tới giờ cơm trưa, Tạ Hàng lại một lần nữa cầm micro lên, ba hoa cười nói, gạ nâng cấp lên thành bữa ăn đặc sản.

Cái gọi là “bữa ăn đặc sản” chính là vừa ăn vừa xem biểu diễn Xuyên kịch.

Nghe cũng hấp dẫn đấy, vừa được ăn ngon, vừa được xem biểu diễn nghệ thuật truyền thống dân gian, cũng đáng để thưởng thức lắm chứ.

Song vào bàn rồi mới biết, bữa cơm hết sức bình thường, chẳng khác gì cơm phần mọi bữa vẫn ăn. Nhưng biểu diễn nghệ thuật thì đích thực là có.

Tuy nhiên ngay khúc mở màn, Đường Tư Kỳ đã thấy cấn cấn rồi. Y như rằng, giữa buổi biểu diễn đột nhiên có một ông to béo bụng phệ đi lên khua môi múa mép:

“Xin chào mừng quý bạn bè gần xa đã đến với mảnh đất Tứ Xuyên xinh đẹp của chúng tôi. Hôm nay, ngoài bộ môn nghệ thuật đặc sắc Xuyên kịch, chúng tôi còn mang tới cho quý vị những tuyệt tác hội hoạ trứ danh. Toàn bộ đây đều là các tác phẩm của các hoạ sĩ lớn, những người có tầm ảnh hưởng trong nền hội hoạ nước nhà. Họ đã dốc hết tâm huyết để cho ra đời các kiệt tác để đời, vang danh bốn biển năm châu. Nào, xin mời quý vị cùng thưởng lãm.”

Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, từng diễn viên Xuyên Kịch bước ra sân khấu, trên tay mỗi người cầm theo một bức tranh hoặc một bức thư pháp.

Họ đi hai vòng quanh sân khấu, đảm bảo mỗi người khách ngồi dưới đều có thể nhìn thấy rõ. Đằng sau, người dẫn chương trình oang oang đọc tiểu sử tác giả, bối cảnh sáng tác và nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại giá tiền tác phẩm, mặc kệ khách khứa có muốn nghe hay không.

Đến bây giờ, dù ai ngu ngơ nhất thì cũng nhận ra rồi, đây không phải “bữa ăn đặc sản”, cũng không phải xem biểu diễn Xuyên kịch chân chính, mà là lợi dụng nghệ thuật dân gian để bán hàng.

Dính bẫy du lịch rồi!

Tiểu Vũ lắc đầu ngao ngán: “Mệt quá, ăn bữa cơm cũng không yên, nhức hết cả đầu!”

Đường Tư Kỳ cũng day day mi tâm, chán nản thật sự: “Rồi khu ẩm thực đường phố đâu? Đặc sản Lạc Sơn ở đâu?”

Chẳng phải mỗi Tiểu Vũ và Đường Tư Kỳ, rất nhiều người tỏ ý khó chịu, thậm chí là bất mãn ra mặt. Duy chỉ có một bộ phận nhỏ vài người được Tạ Hàng nịnh nọt, ưu ái đặc biệt suốt chuyến hành trình là vẫn cố sống cố chết nói đỡ cho anh ta.

“Ôi dào, đi du lịch ở đâu mà chả thế. Họ muốn giới thiệu thì cứ mặc cho họ giới thiệu đi, có ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu. Mình không mua đâu ai làm gì được mình, nhưng dầu sao cũng phải giữ thể diện cho hướng dẫn viên chứ.”

“Chị này nói chí phải, tôi là tôi thấy thằng bé Tiểu Hàng rất tốt, làm tròn trách nhiệm mà thái độ thì vui vẻ, niềm nở. Người ta đã hết mình hỗ trợ chúng ta suốt chuyến đi rồi. Chúng ta cũng nên tạo điều kiện cho người ta hoàn thành nhiệm vụ chứ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận