Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 362 - Ấn tượng đầu tiên ở Thái Lan

Chương 362 - Ấn tượng đầu tiên ở Thái Lan

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 362: Ấn tượng đầu tiên ở Thái Lan

Ba người đáp xuống sân bay quốc tế Suvarnabhumi, Bangkok. Vì đi hãng giá rẻ nên trên máy bay không phục vụ bữa ăn. Sợ mẹ con chị Thiên Ngưng đói bụng nên sau khi rút tiền xong, Đường Tư Kỳ liền dẫn họ đi vào một nhà hàng có tên là Magic food nằm tại tầng hai sân bay.

Nhà hàng này cô vô tình nhìn thấy trên diễn đàn du lịch, được một bạn travel blogger khá có tiếng giới thiệu.

Ban đầu Từ Thiên Ngưng sợ đồ ăn đồ uống trong sân bay mắc mỏ nên đề nghị chịu khó một chút đợi vào nội thành rồi ăn luôn thể.

Lạc Tuấn Bảo vốn cũng đói nhưng ban nãy trên máy bay đã lót dạ vài mẩu bánh quy nho nhỏ nên vẫn có thể cầm cự được. Cu cậu hiểu chuyện gật gật đầu tỏ ý tán thành.

Đường Tư Kỳ cười nói: “Em nhớ cái bạn kia bảo nhà hàng này không đắt lắm, hay mình cứ thử qua đó xem thế nào, rẻ thì vào ăn còn đắt thì thôi.”

“Ừ, cũng được.”

Thế là ba chị em dì cháu dắt nhau lên khu mua sắm ăn uống trên tầng hai và tìm tới cửa hàng Magic Food.

Vừa nhìn thấy mô hình đồ ăn trưng bày ngoài tủ kính, bụng Lạc Tuấn Bảo đã sôi lên ùng ục.

Nhưng mà giá cả đắt quá. Ví dụ một phần cơm thịt bò mà những một trăm lận, mỳ cũng phải bảy, tám chục.

Lạc Tuấn Bảo xoa xoa cái bụng lép kẹp nhưng vẫn tán thành quan điểm của mẹ, vào nội thành ăn cho rẻ, chứ ăn ở đây buốt ruột chết. Song còn chưa kịp lên tiếng đã nghe mẹ với dì Kỳ bàn luận:

“Đồ ăn ở đây người ta làm trông ngon mắt quá.”

“Mà giá cả cũng không quá đắt, 100 baht tương đương 20 đồng tiền mình, tính ra cũng hợp lý quá chứ chị nhỉ.”

“Ừ, công nhận không đắt. Sân bay nhà mình vào bất cứ cửa hàng nào cũng đắt khủng khiếp. Chị không nghĩ mức chi tiêu ở Thái Lan lại rẻ tới vậy”, Từ Thiên Ngưng cảm khải nói.

Chị chọn phần cơm thịt bò và không ngờ rằng nó chẳng những rẻ lại còn rất nhiều. Cơm đầy đĩa, miếng thịt bò to hơn bàn tay, làm chị có chút kinh ngạc

“Tuấn Bảo, con ăn giúp mẹ một ít nhé, nhiều thế này mẹ sợ ăn một mình không hết.”

“Mẹ…con muốn ăn thử xôi xoài, con có thể gọi một phần không?”

“Đường nhiên có thể, để dì đi mua giúp con.”

Đường Tư Kỳ nhanh nhẹn đứng dậy đi lấy một phần xôi xoài cho Tuấn Bảo và một phần hủ tiếu cá viên cho mình.

Vượt biên giới tới với đất nước Thái Lan xa xôi, bữa ăn đầu tiên có chút vội vàng nhưng thoả mãn no nê và đầy ắp cảm giác khám phá thích thú. Đặt ba khay đồ ăn ngay chính giữa bàn, ba người lần lượt nếm thử từng món rồi đưa ra lời bình phẩm đánh giá.

Cứ như vậy, Thái Lan bắt đầu ghi điểm trong họ thông qua con đường ẩm thực.

Cơm thịt bò vừa thơm vừa mềm. Miếng thịt bò dày tảng nhưng không hề dai tí nào. Phần nước sốt đậm đà, hoà quyện.

Tô hủ tiếu cá viên với phần hủ tiếu dai dai khá giống bún gạo khô của Trung Quốc. Nước dùng thanh ngọt, viên cá to tròn trắng phau, giòn sừn sựt. Ăn xong tô này vào bụng, thực sự là bao nhiêu mệt nhọc tan biến hết, tỉnh cả người.

Tuy nhiên điều bất ngờ nhất nằm ở sau cùng, món xôi xoài do Tuấn Bảo chọn.

Thái Lan là một trong những nước xuất khẩu gạo lớn nhất trên thế giới, ai cũng biết gạo Thái Lan nổi tiếng thơm ngon rồi nhưng không nghĩ cái hạt nếp của họ lại dẻo và thơm tới vậy. Ngay cả miếng xoài đặt bên trên cũng vàng ươm, ngọt lịm. Nước cốt dừa đặc sánh béo ngậy. Ăn cùng xôi nếp, tưởng không hợp mà hợp không tưởng.

Vậy nên một đứa vốn đã hảo đồ nếp như Lạc Tuấn Bảo cứ phải gọi là mê tít thò lò. Còn chưa ăn xong nó đã hấp tấp hỏi ngoài sân bay ra những chỗ khác có bán món này không.

Đường Tư Kỳ nổi hứng trêu đùa: “Nếu chỗ khác không bán thì con định ở luôn sân bay không đi nữa hả?”

Lạc Tuấn Bảo rối rắm không thôi. Đương nhiên không thể ở lại sân bay được nhưng cậu thực sự rất - rất thích cái món xôi xoài này, phải làm sao bây giờ?!

Lạc Tuấn Bảo sầu não thở dài: “Nếu những chỗ khác không bán thì hôm về mình ra sân bay sớm sớm chút nha dì để con ăn…hai phần.”

“Hahahaha”, Đường Tư Kỳ cười ngất, “trêu con thôi, yên tâm đi, xôi xoài là đặc sản Thái Lan, ở đâu chẳng có.”

Phải vậy Lạc Tuấn Bảo mới toét miệng cười hi hí.

Ăn uống xong xuôi, ba người kéo Vali lên tuyến buýt sân bay đi vào trong thành phố.

Giao thông Bangkok không được thông thoáng cho lắm, có nhiều đoạn tắc đường cứng ngắc, phải nhích từng chút từng chút một. Tuy vậy cũng không thành vấn đề, nhờ thế mới có cơ hội ngắm nhìn đường phố Thái Lan chứ, với cả ngồi trên xe máy lạnh mát mẻ thế nên không sao hết.

Tối nay, Đường Tư Kỳ sắp xếp cho mọi người ở trong một khách sạn rất được lòng giới du lịch bụi. Bởi vì vị trí của nó thuận tiện, nằm ngay đường Khảo Sơn, rất gần Hoàng Cung và nhiều địa điểm tham quan nổi tiếng khác.

Phòng khách sạn không lớn tuy nhiên giá cả chấp nhận được, 180 đồng cho một phòng đôi kê thêm giường phụ, Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng ngủ giường lớn, Lạc Tuấn Bảo vẫn như cũ xung phong đòi ngủ giường nhỏ.

Nhận phòng xong xuôi, việc trước tiên là phải tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi cái đã rồi mới có sức đi chơi.

Trong khi hai mẹ con chị Thiên Ngưng soạn đồ, Đường Tư Kỳ khoanh tròn trên ghế sô pha đau đầu nghiên cứu sự thay đổi của ứng dụng.

Đến tột cùng cái ô cửa sổ xuất hiện phía góc dưới màn hình là cái gì ấy nhỉ?

Đường Tư Kỳ tò mò vuốt lấy vuốt để.

Cứ tưởng sẽ đơ ra như lúc ở sân bay nhưng không, tự nhiên màn hình di chuyển.

Toàn bộ khung cảnh hiện lên trước mắt Đường Tư Kỳ.

Đầu tiên, cô thấy một căn phòng. Bên trong góc phòng có một cậu nhóc đang ngồi bệt dưới sàn nhà, trước mặt đặt một cuốn sách, ngoài bìa viết “Tuyển tập các mẫu thiết kế và trang trí nội thất theo phong cách ấm cúng.”

Cậu nhóc một tay lật sách một tay lau nước mắt, bóng dáng đơn bạc, tấm lưng nhỏ thi thoảng lại run lên khe khẽ khiến người ta nhìn vào mà đau lòng.

Hình như lâu lâu cậu lại lẩm bẩm nói gì đó, tuy nhiên Đường Tư Kỳ nghe không hiểu.

Âm thanh này gợi cho cô liên tưởng tới giọng nói của tướng Thuẫn Sơn trong game Vương Giả Vinh Diệu.

Song nghe kỹ lại có chút giống giống nhân vật hoạt hình Minions.

Mặc dù không hiểu gì nhưng Đường Tư Kỳ có thể nghe ra tâm trạng của cậu nhóc đang rất tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận