Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 500 - Nhiệm vụ nhanh Tanzania

Chương 500 - Nhiệm vụ nhanh Tanzania

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 500: Nhiệm vụ nhanh Tanzania

Gọi là khu lều trại cho sang chứ thực chất điều kiện rất sơ sài, bữa ăn cũng thập phần đơn giản, chỉ vỏn vẹn chút canh cà rốt, khoai tây chiên, bánh rán, chuối cùng vài miếng bánh quy. Chấm hết!

Dịch Đồng kêu gào: “Ôi em nhớ Kenya quá!”

Từ An: “Cố ăn cho no đi. Tất cả những cái này đều nhờ công mấy anh khuân lên đây. Càng lên cao đường đi càng trắc trở, lương thực càng thiếu thốn, chút bánh chút nước đều phải biết quý trọng.”

Nói vậy tức là mấy ngày tới sẽ còn thảm hơn sao, Đường Tư Kỳ âm thầm thở dài, nghĩ tiếc bữa buffet sáng nay ở khách sạn quá. Biết vậy cố gặm thêm vài cọng sườn cay rồi đá thêm bát bún cho ấm bụng.

Nhưng thôi bù lại được ngắm cảnh sắc cây cỏ ven đường cũng no mắt. Đường Tư Kỳ mở thư mục Ảnh trong điện thoại, xem lại thành quả ngày hôm nay, cảm thấy cũng rất có thu hoạch đấy chứ, mọi gian khổ đều hoàn toàn xứng đáng.

“Tư Kỳ, Sở Tĩnh, xem kìa, nhiều sao quá, thấy được cả dài ngân hà!”

Nghe tiếng Dịch Đồng ríu rít, Đường Tư Kỳ vừa ngẩng đầu cả một trời sao chảy tràn vào mắt. Trên núi không gian thoáng đãng, không khí trong lành không nhiễm bụi bẩn tạp chất nên bầu trời dường như cao hơn và trong hơn, muôn vàn vì sao tinh tú cùng dải ngân hà tha hồ phô diễn vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Cảnh tượng tuyệt đẹp này trước đây cô đã từng một lần được nhìn thấy ở Tây Tạng mà giờ ngắm lại vẫn đê mê ngây ngất hệt lần đầu.

Sỡ Tĩnh đi tới bên cạnh, rụt rè đề đạt: “Chị Kỳ ơi, có thể cho em mượn máy ảnh được không, em muốn thử chụp sao trời.”

“ừ đợi chút để chị đi lấy cho”, Đường Tư Kỳ quay lại lều trại lấy máy ảnh cùng giá ba chân đưa cho cô em.

“Em thử tự điều chỉnh tham số trước đi, có vấn đề gì thì hỏi chị.”

Qua mấy ngày cầm tay chỉ việc, Sở Tĩnh đã nắm được các thao tác cơ bản nên Đường Tư Kỳ muốn cho cô bé tự luyện tập để rèn tính độc lập.

Sở Tĩnh dựng giá ba chân, lắp máy vững chãi rồi nhắm một bên mắt mượn độ xa của ống kính ngắm nhìn các vì sao đêm.

Góc bên kia, Từ An cũng đang mê mẩn bấm máy không ngớt.

Bầu trời đêm lung linh huyền bí luôn là niềm cảm hứng bất tận cho các nhiếp ảnh gia.

Lúc này điện thoại trong túi Đường Tư Kỳ bất ngờ đổ chuông. Cô nhoẻn miệng cười, lâu rồi mới thấy Hệ thống thân yêu. Để xem lần này có gì nào

[Bạn có một nhiệm vụ nhanh.

Phần thưởng sau khi hoàn thành: Dạo hồ Natron bằng máy bay trực thăng.

Số lượng: 4 người.

Xin hỏi người chơi có muốn khiêu chiến?]

Đường Tư Kỳ bất giác kinh ngạc. Máy bay trực thăng? Xa hoa vậy sao?

Trước đây cô cũng có tìm hiểu ở Tanzania cung cấp dịch vụ ngắm cảnh trên không bằng kinh khí cầu nhưng không thấy máy bay trực thăng. Hay cái này chỉ dành cho giới siêu giàu nên người ta không đăng quảng cáo đại trà?

Mà thôi kệ đi, mình có mất tiền đâu mà lo. Cái quan trọng là số lượng bốn người, vừa đủ cho bọn họ.

Tới lúc đó có thể tiến hành phát sóng trực tiếp, đảm bảo sẽ bùng nổ cho xem.

Đường Tư Kỳ háo hức Click mở nhiệm vụ

Không biết sẽ bị bắt làm gì để đổi lấy hạng mục xa xỉ này đây.

[Nhiệm vụ nhanh Tanzania: Giao lưu cùng dân bản xứ, tìm hiểu những câu chuyện của họ.]

Hả? Chỉ thế thôi à? Sao chung chung quá vậy? Trước giờ hệ thống luôn đưa ra những yêu cầu rất cụ thể rõ ràng. Tự dưng lần này lại ngắn gọn đại khái vậy nhỉ?!

Đường Tư Kỳ lơ đãng đánh mắt về phía nhóm khuân vác đang ngồi nói chuyện phiếm quanh đống lửa trại.

Bởi vì hầu hết các anh ấy không biết tiếng Anh nên dọc đường từ chân núi lên đến đây bọn họ chẳng nói gì với nhau, giáp mặt thì cười một cái cho đỡ ngượng rồi cần gì thì dùng “nhất dương chỉ”.

Với cả trên đường đi, các anh ấy phải khuân vác rất nặng. Cô đi người không còn thở không ra hơi, huống hồ bọn họ phải cõng trên lưng mấy chục cân, nên mặt ai cũng nghiêm túc, thậm chí có phần lầm lì.

Nhưng giờ ngồi chơi thảnh thơi mới thấy bọn họ là những người có tinh thần lạc quan phóng khoáng hơn ai hết. Chỉ cần nghe tiếng cười sang sảng vang vọng rừng xanh của họ là đủ hiểu rồi.

Đấu tranh nội tâm giây lát, Đường Tư Kỳ dứt khoát đứng dậy, đi thẳng tới chỗ đống lửa.

Ba anh chàng cao to đang tán phét vui tít trời mây bỗng nhiên im phắc, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp.

Dịch Đồng cũng bất ngờ: “Ủa ủa chị làm gì vậy?”

“Tâm sự với bọn họ” Đường Tư Kỳ nghiêng đầu cười.

Xét theo tính cách của Đường Tư Kỳ, nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ phải cân nhắc rất lâu, làm công tác tư tưởng đủ kiểu mới quyết định xem có nên nhận nhiệm vụ hay không. Vì suy cho cùng đó chính là trở ngại lớn nhất của Đường Tư Kỳ. Cô rất sợ giao tiếp, nếu không cần thiết thì nhất định không mở miệng, còn nếu bắt buộc phải nói cũng sẽ nói ít nhất có thể. Đấy là với bạn bè họ hàng còn vậy, huống chi là một đám đàn ông ngoại quốc da đen, khác biệt văn hoá, chênh lệch hoàn cảnh thì lấy đâu ra chủ đề chung mà nói.

Mặc dù chứng ám ảnh xã hội đã được khắc phục nhưng trời sinh Đường Tư Kỳ tính tình ôn hoà hướng nội, không sôi nổi hoạt ngôn như Dịch Đồng thế nên phần lớn thời gian cô đều khá trầm tính.

Nhưng trầm đến mấy việc đến tay cũng phải làm thôi. Giờ trong đầu Đường Tư Kỳ chẳng còn đắn đo sợ hay không sợ, ngại hay không ngại nữa mà chỉ nghĩ duy nhất một điều đó là hoàn thành nhiệm vụ giành phần thưởng về cho cả nhóm.

Thú thật thì cô cũng chẳng thích ngồi máy bay cho lắm, cộng thêm đợt trước mắc phải hội chứng sợ bay mới chữa khỏi, tuy nhiên vì bạn bè Đường Tư Kỳ chấp nhận khiêu chiến. Với lại ngồi một lúc chắc hẳn cũng không thành vấn đề.

Phòng tuyến tâm lý liên tiếp được rào chắn, đến lúc vững vàng cũng vừa hay Đường Tư Kỳ đi đến bên đống lửa bập bùng cháy sáng.

Thực hiển nhiên, mấy anh khuân vác nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu. Nhưng bọn họ rất lịch sự, nhanh chóng đứng dậy nhường vị trí sạch sẽ cho cô ngồi. Anh chàng dẫn đường tên Aric nhanh chóng cầm một cái ghế chạy lại.

Đường Tư Kỳ xua xua tay ý bảo mình không cần ghế rồi trực tiếp ngồi bệt xuống đất giống mọi người.

Vừa rồi mấy anh sôi nổi tung trời mây nhưng giờ tất cả đều im Thin thít nhìn cô gái Á Đông da trắng mắt đen trước mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận