Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 512 - Đính hôn

Chương 512 - Đính hôn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 512: Đính hôn

Sáng hôm sau ngủ dậy, bốn người Đường Tư Kỳ lập tức xuất phát. Tại háo hức lắm rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Dọc đường đi, Dịch Đồng cứ tủm tỉm mãi: “Thiên sơn vạn thuỷ vì người mà đến, còn chúng ta vì Victoria mà đảo qua đảo lại tận hai quốc gia.”

Từ An khịa: “Cứ như Victoria là một tuyệt thế mỹ nhân không bằng.”

Dịch Đồng vặc lại: “Mắc gì, sao không phải là một tuyệt thế soái ca? Em chính là vì soái ca mà tới đấy, sao nào?!”

Từ An: “…”

Sở Tĩnh ngày thường rất ít nói, hôm nay không nhịn được cũng góp vui một câu: “tên của thác nước được đặt theo tên của nữa hoàng Anh Victoria, bởi người đầu tiên khám phá ra nó là một nhà thám hiểm người Anh.”

Đường Tư Kỳ: “Vậy hả, nếu cho người địa phương đặt không biết họ sẽ lấy tên gì nhỉ?”

Câu chuyện vừa mở màn đã vội kết thúc vì cổng vào đang ở ngay trước mắt.

Do đã tra trước thông tin nên mọi người lục tục xếp hàng thuê áo mưa nếu không muốn lát nữa cả người ướt nhẹp như chuột lột.

Từ An đi sau lưng “chộp” nhanh một bức ảnh ba cô nương lạch bạch trong ba bộ áo mưa màu vàng như ba con vịt con, nhìn đáng yêu muốn chết.

Gần tới nơi, còn chưa thấy thác đâu đã nghe tiếng nước chảy ầm ầm làm lòng lữ khách càng thêm khấp khởi mong chờ.

Bất quá muốn thấy nó đâu phải chuyện dễ, trước tiên phải xuyên qua một mảnh rừng mưa nhiệt đới đã.

Trong rừng hơi nước ẩm ướt, Đường Tư Kỳ thậm chí còn cảm nhận được có giọt nước nhỏ trên má mình.

Vẫn đang rung cây đùa giỡn trêu nhau thì bất thình lình thác nước nhảy xổ ra trước mặt.

Bước ra khỏi lùm cây xanh ngắt là cả một trời trắng xoá.

Biển mây hoà với biển nước, mây khói vấn vít đan cài không thể phân định đâu là trời đâu là đất.

Ôi chao, Đường Tư Kỳ cứ thế nghển cổ há hốc mồm miệng.

Như nào nhỉ, nó vượt ra khỏi mọi sự tưởng tượng của cô. Như kiểu một dòng sông đang yên bình hiền hoà, bỗng nhiên một ngày đại địa rung chuyển rồi nứt toác tạo thành một cái vực sâu mấy chục mét, rồi nước từ trên cao ào ạt đổ xuống.

Thanh âm ầm ầm như trời giáng. Áp lực dòng nước khiến cô ngộp thở bất động. Chưa bao giờ cô cảm nhận được luồng sức mạnh thiên nhiên ghê gớm và đáng sợ tới vậy, phảng phất có cảm giác một phút sau sẽ lập tức huỷ thiên diệt địa.

Đương nhiên đấy chỉ là ảo giác chứ Victoria không làm hại ai hết.

Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm kia, nó chỉ đứng yên một chỗ hệt con cự long bị phong bế, gầm rú gào thét làm chấn động hồn phách mỗi du khách ghé ngang.

Sợ ngây người và choáng ngợp chính là ấn tượng đầu tiên của Đường Tư Kỳ. Nhưng một lát sau, khi những tia nắng đầu ngày rẽ màn mây chiếu xuống, Victoria đã khiến cô ngây ngẩn đến mất hồn.

Cũng con thác đấy, cũng khung cảnh đấy, đột nhiên cầu vồng xuất hiện vắt ngang thác nước trắng xoá, bảy sắc cầu vồng lung linh in bóng hệt chốn thần tiên mơ ảo.

Thật sự đẹp tới mê hồn!

Không ai nói chuyện, tất cả yên lặng ngắm nhìn, chụp ảnh, quay phim. Nói chung làm mọi cách những sao lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp có một không hai này.

Đột nhiên Đường Tư Kỳ nghĩ đến một việc rất buồn cười.

Cô nghĩ, nếu một ngày cô chết. Trước lúc chết được phép nhớ lại cảnh tượng quan trọng nhất trong đời thì chắc chắn giây phút này sẽ chiếm một phần không nhỏ trong bức tranh cuộc đời cô.

Theo thời gian, một số hình ảnh một số sự việc sẽ phai mờ. Tuy nhiên có những thứ chấn động hồn phách, lay động tâm can thì sẽ khắc sâu mãi mãi.

Chẳng hạn như khoảnh khắc cầu vồng vắt ngang Victoria ngay trước mắt này đây.

Nếu có ai hỏi những việc mà bạn nhất định phải làm trong đời là gì thì Đường Tư Kỳ sẽ không do dự mà đưa ra đáp án: Tới tham quan thác Victoria!

Tiếp tục tiến về phía trước, vẫn là một mảnh rừng mưa nhiệt đới xanh mát. Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, chui qua khỏi chỗ này chắc chắn sẽ va phải cảnh tượng kinh tâm động phách nữa cho xem.

Nào ngờ, di động đột ngột vang lên.

Là số máy của chị Thiên Ngưng tuy nhiên phải đến tám, chín phần người gọi là Tuấn Bảo.

Đường Tư Kỳ mỉm cười, thằng nhóc này biết chọn thời điểm ra phết, gọi đúng lúc cô đang ở thác Victoria.

Đường Tư Kỳ ấn nhận. Khuôn mặt bầu bĩnh xuất hiện trước màn hình, biểu tình có chút gấp gáp

“Dì Tư Kỳ, dì đang ở đâu đấy?”

“Dì đang ở Zimbabwe, trước mặt chính là thác nước Victoria nè” vì hơi ồn nên Đường Tư Kỳ phải nói rất to, trong giọng khó kìm nén sự hưng phấn.

Lạc Tuấn Bảo rối rắm không biết nên thông báo tin tốt trước hay nhờ dì cho xem thác nước trước. Cuối cùng vì bí mật này to quá, cu cậu chẳng thể giữ lâu

“Dì bình tĩnh nghe con nói nè, con có một tin tức siêu đặc biệt muốn nói với dì.”

Tin tức siêu đặc biệt?

Thằng nhóc này vừa mới khai giảng năm học mới, không lẽ trong trường có chuyện gì chăng?

Đường Tư Kỳ suy đoán lung tung, còn chưa kịp hỏi thì màn hình đã đổi hướng, khung cảnh là một nhà hàng Tây xa hoa.

À đúng rồi, Zimbabwe cách Trung Quốc 6 tiếng đồng hồ. Bên này đang là giữa trưa thì bên đó ngay đúng giờ cơm chiều.

Lạc Tuấn Bảo lia máy tới chỗ một người đàn ông ăn vận lịch thiệp, sang trọng.

Từ từ, người đàn ông này trông quen mắt quá, hình như là…

Anh ta chầm chậm đứng dậy rồi đột nhiên quỳ một gối trước người phụ nữ trong tà váy trắng thướt tha.

Ôi đây chẳng phải chị mình, Từ Thiên Ngưng sao?!

Như vậy người đàn ông kia chính là cái anh soái ca quen ở Thái Lan?

Bữa có nghe chị bảo anh ấy có ý nhưng chị chưa quyết. Chẳng lẽ nhịn không được nên đã chạy tận từ Thượng Hải tới Ôn Châu để cầu hôn?!

Đường Tư Kỳ chăm chú theo dõi. Không hiểu sao sống mũi đột nhiên cay cay, khoé mắt ướt nhoè. Đến lúc môi nếm được vị mặn cô mới giật mình phát hiện mình đang khóc.

Ôi, chẳng phải chỉ là cầu hôn thôi sao, mắc gì khóc chứ, xấu hổ quá.

Tuy nhiên càng cố kìm nước mắt càng tuôn rơi.

Cô thực sự rất xúc động.

Cô đã chờ rất lâu rất lâu, chờ ngày người chị thân thương buông bỏ quá khứ khổ đau, mỉm cười nghênh đón cuộc sống mới.

Và rồi sự chờ mong đã có kết quả, thử hỏi cô không vui mừng sao được.

Có thể nhận được sự tán thành từ Tuấn Bảo chứng tỏ người đàn ông này thật lòng yêu thương thằng bé.

Qua điện thoại, Đường Tư Kỳ nhìn thấy Từ Thiên Ngưng che miệng, trong mắt vụt qua tia kỉnh hỷ rồi giọt nước mắt hạnh phúc chảy xuống, chị mỉm cười gật đầu.

“Yahhh!”

Hai người ôm chầm lấy nhau, người thân xung quanh vỗ tay chúc phúc. Ai nấy đều cảm động rưng rưng.

Từ Thiên Ngưng hướng về phía con trai, vẫy vẫy tay.

Màn hình đột nhiên tối thui. Đường Tư Kỳ biết nhóc con đã chạy tới bên mẹ, thể nào cu cậu cũng dụi đầu vào lòng mẹ rồi nói những lời ngọt ngào như mọi khi cho xem.

Đường Tư Kỳ đứng im tại chỗ, dặn mình bình tĩnh, ngày vui mà.

Sau đó cô bấm máy gọi lại.

Hình ảnh lần nữa xuất hiện, y như rằng nhóc con Tuấn Bảo đang nũng nịu rúc vào ngực mẹ.

Đường Tư Kỳ cười thật tươi: “Từ Thiên Ngưng chúc mừng chị nhé. Em nhất định sẽ về dự đám cưới chị.”

Vốn đang dạt dào xúc động, đột nhiên nhìn thấy người em thân thiết, Từ Thiên Ngưng bỗng bật khóc thành tiếng

“Cám ơn em, Tư Kỳ.”

Hai chị em lời ít ý nhiều, chỉ cần nhìn qua ánh mắt là hiểu được ý nhau.

“Thiên Ngưng, em có món quà tặng chị, chúc chị đính hôn hạnh phúc!”

Dứt lời, Đường Tư Kỳ cầm điện thoại chạy nhanh ra khỏi rừng cây. Tầm mắt đang âm u đột nhiên bừng sáng.

Lạc Tuấn Bảo phản ứng lớn nhất, miệng thằng bé há hốc ước chừng nhét vừa quả trứng. Hai mắt mở to hết cỡ biểu tình khó tin.

“Trời…ơi…”

Khung cảnh thác nước hùng vĩ kinh diễm hiện ra trước mắt họ.

Lạc Tuấn Bảo xem qua rất nhiều phim phóng sự, đọc rất nhiều bách khoa toàn thư nhưng cảm giác chưa bao giờ chân thực đến vậy.

Hoá ra thác Victoria ngoài đời thực lại to lớn và đồ sộ như thế.

Hoá ra, một cái thác vô tri vô giác cũng có thể làm chấn động nhân tâm.

“Mẹ ơi, sau này mẹ cho con tới đó được không?” Lạc Tuấn Bảo ngước đầu nhìn mẹ.

Từ Thiên Ngưng nở nụ cười ôn nhu: “Được chứ, con yêu.”

Người đàn ông nãy giờ đứng bên cạnh đưa tay xoa đầu Tuấn Bảo, cất giọng trầm ấm: “Tuấn Bảo thích thác nước lắm hả? Vậy Chú sẽ đưa con đi xem ba thác nước lớn nhất thế giới, chịu không?”

Lạc Tuấn Bảo sửng sốt, ánh mắt ngây thơ không giấu được niềm sung sướng vô bờ. Cậu bé gật đầu rõ mạnh: “Dạ được ạ.”

Nhìn một nhà ba người hạnh phúc rồi lại quay sang nhìn thác nước trường tồn vĩnh cửu. Đường Tư Kỳ cũng hy vọng một nhà bọn họ keo sơn bền chặt, thắm thiết dài lâu.

Hai chị em cô dìu dắt nhau qua tháng ngày gian nan nhất rồi nhìn nhau bước tới bến bờ hạnh phúc của cuộc đời. Kiếp này có một người bạn như Từ Thiên Ngưng chính là diễm phúc của Đường Tư Kỳ cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận