Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 296 - Đệ nhất ẩm thực Trung Hoa

Chương 296 - Đệ nhất ẩm thực Trung Hoa

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 296: Đệ nhất ẩm thực Trung Hoa

Xem hết phòng trưng bày văn vật cổ đại cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ. Vì trong đây số lượng cổ vật quá nhiều, hơn nữa có những món yêu cầu phải xem thật cẩn thận, nghiên cứu thật kỹ lưỡng bởi câu chuyện ẩn phía sau quá ly kỳ và mang nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc.

Đi hết chỗ này cũng đã đủ hoa mắt mỏi chân, nhưng Đường Tư Kỳ vẫn muốn ghé sang phòng triển lãm phục sức cổ đại. Cô tranh thủ chụp rất nhiều ảnh vì gần đây đang cần tư liệu tham khảo về mảng này.

Xong xuôi, bốn cô nàng không hẹn mà cùng có ý định quay về hostel để…ngủ.

Thì cũng phải thôi, sáng lọ mọ dậy từ tờ mờ, giờ mắt mở hết lên rồi! Hôm nào rảnh thì quay lại xem tiếp chứ giờ buồn ngủ quá, có cố đi cũng chẳng đủ tinh thần mà chiêm ngưỡng, chẳng đủ tỉnh táo để thu nạp kiến thức.

Tuy nhiên, trước khi ra khỏi viện bảo tàng, cô em Trương Thiên Ý vẫn không quên một việc quan trọng, bằng mọi giá kéo bà chị Đường Tư Kỳ lại: “Chị chị, không phải chị muốn thử mấy loại kem đang khuấy đảo cộng đồng mạng sao? Ở đây cũng có đó chị, mình đi ăn thử đi.”

Đường Tư Kỳ khá bất ngờ, không nghĩ trong một nơi uy nghiêm cất chứa toàn ngọc ngà châu báu như Bảo tàng quốc gia mà cũng bán thức quà bình dân đến vậy.

Hai chị em nhanh chóng kéo nhau tới quầy kem. Ở đây người ta chỉ bán đúng hai vị, một là sô-cô-la với tên gọi “Đông Hán kích cổ thuyết xướng dũng” và cái còn lại vị trà xanh được đặt tên “Kim ngân vân văn thanh đồng tê tôn”.

Không chỉ tên gọi mà hình dáng của chiếc kem cũng được làm y xì bảo vật cổ. Đường Tư Kỳ thích thú chọn “Đông Hán kích cổ thuyết xướng dũng”. Trương Thiên Ý vốn không thích sô-cô-la nên đành lấy “Kim ngân vân văn thanh đồng tê tôn” vị trà xanh.

Trương Thiên Ý cắn một miếng, kem lạnh buốt răng nhưng sướng tê người: “Cảm giác như mình đang ăn văn vật ấy chị ạ, kỳ diệu ghê.”

Đường Tư Kỳ cũng vui vẻ bật cười: “Haha, đúng thật. Em đang ăn đồ đồng màu xanh lục. Còn chị ăn tượng gốm màu nâu. Người ta làm cũng tinh tế thật chứ.”

Thật sự không thể không bội phục cái sáng kiến quá ư là hay ho này. Thế quái nào mà người ta lại nghĩ ra cách dùng bảo vật để làm khuôn đúc kem nhỉ. Đẹp và độc như này, bảo sao trên mạng không hot rần rần.

Nhoáng cái đã chén sạch cây kem, Đường Tư Kỳ miệng ngậm que gỗ, tay thoăn thoắt Check-in

[ Chúc mừng người chơi đã check-in thành công quán kem thứ hai

Tiến độ: 2/5

Mời tiếp tục cố gắng.]

Khà khà, không tồi, mới thế mà đã được hai chỗ rồi. Cơ mà đấy là nhiệm vụ đính kèm thôi, còn nhiệm vụ chính thì vẫn dậm chân tại chỗ.

Chán thật!

Ai bảo sáng nay đi ba nơi thì cả ba đều tiếng tăm ngút trời, lễ thượng cờ này, Đại lễ đường Nhân dân này, Bảo tàng quốc gia nữa, chỗ nào chỗ nấy đông nghịt khách, sao đủ điều kiện Check-in đây.

Có lẽ thời gian tới phải chịu khó kiếm mấy địa danh ế ẩm, heo hút mới được.

Còn bây giờ thì phải về ngủ bù cái đã, chứ cả bốn chị em mặt đều lờ đờ như mặt chó giấy rồi!

Về tới nơi, chẳng ai bảo ai, mỗi người tự giác tháo giày chui tọt vào ổ của mình. Đường Tư Kỳ cũng thế, vừa đặt lưng xuống giường là ngáy o o.

Đánh một giấc no say khoan khoái tỉnh táo tinh thần, Đường Tư Kỳ vươn vai ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp công việc.

Đợt trước cô có nhận một đơn hàng cổ trang, nhưng vì còn vài chi tiết hoa văn trên phục sức chưa được ưng ý nên Đường Tư Kỳ chưa giao tác phẩm. May thay khách cũng không vội nên Đường Tư Kỳ có thêm thời gian để nghiên cứu chỉnh sửa.

Đây cũng là lý do mà hôm nay dù có mệt đến mấy cô cũng cố lết sang khu trưng bày phục sức cổ để tìm tư liệu. Giờ ngồi xếp bằng trên giường xem lại ảnh chụp, đột nhiên ý tưởng tuôn trào, Đường Tư Kỳ liền lôi máy ra làm việc.

Đang rung đùi sáng tác ngon trớn, bỗng nhiên một cái đầu đen xì rũ xuống.

Cũng may là quen rồi nên Đường Tư Kỳ chẳng còn bị giật mình, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính bảng.

“Chị Tư Kỳyyyy….em đóiiii…ủa, chị đang vẽ tranh hở?”

“Ừ, chị cũng đói, em muốn ăn gì?” Đường Tư Kỳ trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu.

“Em muốn ăn thịtttt…”

“Trùng hợp, chị cũng đang thèm thịt…” Đường Tư Kỳ dừng bút, nháy mắt nói: “Hay là vịt quay đi!”

Trên tàu từ Lạc Dương tới Bắc Kinh, Đường Tư Kỳ đã nhủ với lòng cái gì có thể bỏ qua chứ vịt quay thì nhất định phải thử. Dù gì nó cũng được mệnh danh là đệ nhất ẩm thực Trung Hoa, thậm chí còn trở thành biểu tượng quốc gia trong mắt bạn bè năm châu. Thế nên đã tới Bắc Kinh mà không ăn vịt quay thì phí phạm cuộc đời. Chẳng qua mấy hôm nay bận quá, cô chưa có thì giờ đi thôi.

“Được á, tự nhiên chị nói làm em thèm chảy nước miếng. Cơ mà một con vịt quay giá hơi chát á, hay là mình rủ thêm người ‘cam-pu-chia’ ra cho rẻ.”

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ: “Cũng được, thế em rủ đi xem có ai muốn tham gia không.”

Cuối cùng, vẫn là nhóm tứ cô nương ban sáng.

Trước khi tới Bắc Kinh, Đường Tư Kỳ mới chỉ nghe danh Toàn Tụ Đức, tuy nhiên đến nơi rồi mới biết ở Bắc Kinh muốn ăn vịt quay ngon có rất nhiều sự lựa chọn uy tín, ví dụ như Đại Đổng, Tứ Quý Dân Phúc, Cư Kỳ, Tiện Nghi Phường, toàn là những nhà hàng nức danh nức tiếng ở đất thủ đô.

Bốn chị em thương lượng và quyết định đi Cư Kỳ. Nguyên nhân đơn giản thôi, tại chỉ mỗi nơi này có phần ăn hợp lý cho bốn người. Giá gốc 388 đồng, nếu dùng tài khoản của Đường Tư Kỳ thanh toán sẽ được giảm 30%, như vậy mỗi người chỉ phải trả 68 đồng, quá ư là hợp lý luôn!

“ủa Tư Kỳ tài khoản của cậu cấp cao thế hả? Trước giờ mình mới thấy người cấp 7 cứ tưởng đã là cao nhất rồi. Hoá ra còn có cấp 8 nữa.”

“Ờ mà cứ tưởng món nổi tiếng thế này sẽ không được chiết khấu chứ, hơn nữa tụi mình mua combo đã là hời rồi, thế mà còn được giảm thêm 30% nữa, hên ghê.”

“Này phải cảm ơn Tư Kỳ! Tụi mình được hưởng phúc chị Kỳ hehe.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận