Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 174 - Ma Lạt Thang

Chương 174 - Ma Lạt Thang

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 174: Ma Lạt Thang

Vì là quán lâu đời nên phải tự phục vụ, tuy nhiên thực khách cũng chẳng lấy làm khó chịu hay phàn nàn vì việc đó.

Quyên Quyên xăm xắn bưng đồ ăn tới. Ba miếng bánh kê vuông vức nằm gọn trong lòng chiếc đĩa sứ nhỏ xinh, bên trên có rưới một lớp sốt kẹo kẹo như siro. Hỏi ra mới biết là nước đường đỏ, nhưng lạ thay nước đường đỏ lại không có màu đỏ đặc trưng mà lại là màu vàng nghệ óng ánh, phảng phất giống như tương vừng. Đường Tư Kỳ bán tín bán nghi, lập tức với lấy cái thìa xắn thử một miếng.

Ồ, Quyên Quyên không lừa cô, là nước đường đỏ thật.

Tuy đã nấu chảy ra nhưng vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng đặc trưng của viên đường đỏ thủ công, hơn nữa khi cho vào miệng sẽ có cảm giác lạo xạo rất đặc biệt. Nước đường đỏ không ngọt gắt, kết hợp với lớp bánh kê trộn gạo nếp dẻo dẻo cực kỳ hoà quyện, khiến người ta ăn một lần là khó có thể quên được.

“Ấy chị đừng xắn nhỏ ra, ăn bánh này là phải ăn cả miếng”, Quyên Quyên vừa hướng dẫn vừa làm mẫu, xúc một miếng bánh bỏ gọn vào trong miệng.

“Vì sao?” Cả Đường Tư Kỳ lẫn Tiểu Vũ đều khó hiểu.

Quyên Quyên cười lý giải: “Các chị nhìn nè, bánh này ngon nhất chính là nước đường đỏ rưới bên trên, mà phần cốt bánh ở dưới rất mềm, nó được làm bằng cách ngâm hạt kê và gạo nếp trong nước cho nở mềm rồi tán nhuyễn sau đó để lạnh thế nên khi xắn nhiều nó sẽ bị nhão làm loãng mất vị ngọt của nước đường, mất luôn cả cái cảm giác lạo xạo khi mình nhai.”

Ồ thì ra là vậy, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ thích thú khi được mách mẹo hay. Đây chính là cái lợi của việc đi cùng dân bản địa, nếu không sẽ chẳng thể học được từ đâu những bí quyết nho nhỏ nhưng có võ thế này.

Ăn xong đồ ngọt, ba chị em rủ nhau ra bờ sông, tìm một quán trà có khu vực ngoài trời để vừa hóng gió vừa từ từ tiêu hoá bớt chỗ thực phẩm đã bỏ vào bụng sáng giờ.

Sông không lớn lắm, sóng lặng gió êm, lâu lâu một làn gió thổi tới hất tung cái oi bức ngày hè mang theo cả chút hơi nước lành lạnh.

Cảm giác thích như vậy chẳng thế mà nơi đây tụ tập không ít người. Hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng, chỉ mười đồng một tách trà nhưng được hưởng trọn View nghìn tỷ. Khi nào đói bụng thì quờ tay một cái là đủ của ngon vật lạ, ăn đã miệng không hết món.

Cảnh đẹp mồi ngon, quả thực là thiên đường chốn hạ giới.

Tiểu Vũ chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này: “Ôi, không ngờ Lạc Sơn lại tuyệt đến thế, nếu theo kế hoạch chỉ rẽ qua đây chơi nửa buổi rồi quay về Thành Đồ cùng đoàn du lịch thì chắc tui tức chớt, tức chớt!”

Quyên Quyên cười ha hả: “Đấy là em mới dẫn các chị tới cổ trấn Tô Kê thôi đấy. Còn rất nhiều các trấn lớn nhỏ khác nữa, mỗi nơi đều có những đặc sản riêng. Chẳng hạn như trấn Ngưu Hoa là quê hương của món Ma lạt thang (1). Chắc các chị đều nghe nói món này rồi chứ hả?”

Đường Tư Kỳ gật đầu: “Ừ, Ôn Châu quê chị có, Thượng Hải cũng rất nhiều quán bán.”

Tiểu Vũ rôm rả góp vui: “Ở Vân Nam cũng có, chị đã từng ăn qua rồi. Mình muốn ăn gì tự chọn, cân lên tính tiền, rồi đưa cho đầu bếp nấu chín sau đó bỏ gia vị tương, tỏi, tiêu, ớt vào đúng không?”

“Đấy là phiên bản cải tiến rồi chứ nguyên bản ở Lạc Sơn tụi em ăn là nhúng chung vào cái nồi nước dùng to đùng như thế này này…” vừa nói Quyên Quyên vừa dang rộng hay cánh tay vẽ một vòng lớn trong không trung để miêu tả, “nếu muốn thì các chị có thể tới Ngưu Hoa hoặc không thì ăn tại phố Trương Công Kiều gần chỗ khách sạn các chị ở cũng được. Nếu tới trấn Ngưu Hoa thì có thể ghé Ngũ Thông Kiều ở ngay sát bên để thưởng thức món thịt gà ngon nức tiếng của Hoàng Thế Hải lão gia tử. Nó nổi từ thời xã hội cũ lận cơ, tới bây giờ dân ở đấy nhà nào cũng treo biển “Ngũ Thông Hoàng thịt gà”. Riết rồi chẳng biết nhà nào mới là chính tông nhưng chất lượng và hương vị thì đảm bảo ăn một miếng gà ở Ngũ Thông xong là không muốn ăn gà ở chỗ khác luôn….”

“Hoặc đi quá xuống phía Nam sẽ đến trấn Tây Bá. Đậu hũ ở đó ngon lắm, hai chị có thể thử đậu hũ yến, chắc chắn sẽ không làm hai chị thất vọng đâu.”

“Hay bên Nga Mi cũng có một khu phố ẩm thực rất đông đúc và nhộn nhịp. Sáng nay các chị đã ăn tào phớ rồi đúng không? Bên Nga Mi cũng có tào phớ mặn luôn nhưng họ bỏ thịt chiên giòn và phong cách nêm nếm gia vị khác hoàn toàn với Lạc Sơn bên này.”

Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ cứ há hốc miệng ra nghe, mà Quyên Quyên càng nói thì trong lòng Tiểu Vũ càng bùng cháy khát khao…ước gì được ở lại Lạc Sơn luôn thì tốt!

Tám chuyện cũng tốn năng lượng lắm chứ bộ, chẳng mấy mà ba chị em đã cảm thấy đoi đói rồi. Thế là ba nàng lập tức hành quân tới quán bò bắt chéo chân nổi tiếng nhất trấn Tô Kê.

Cái món này lúc còn ở Thành Đô, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ đã nghe mòn cả tai rồi. Mấy ông trong hostel “Mười năm đeo ba lô” cứ hở ra là rủ đi ăn, nhưng mọi người đâu có chịu. Phải chi xa xôi gì cho cam, đằng này ngay sát bên rồi, phải tới tận Lạc Sơn để ăn cho bõ cái công đi chứ.

May mắn là lần này còn được em Quyên người bản địa dắt tới tận trấn Tô Kê, tìm về đúng nơi bắt nguồn, thì đảm bảo chính tông, không sợ ăn nhầm hàng nhái rồi.

Không để hai cô chị thất vọng, Quyên Quyên dẫn họ vào quán đông nhất Tô Kê. Vừa ngồi xuống một cái, không cần liếc qua thực đơn đã thuần thục gọi thịt bò, lòng bò, huyết chưng, đậu phụ và cải trắng sốt dầu ớt.

“Đã vào tới trấn Tô Kê rồi thì ăn quán nào cũng được. Tuy nhiên khách du lịch tới đây thường chọn nhà hàng Hương Cổ nhưng mà dân địa phương bọn em thì chẳng bao giờ bước chân vào đó. Tại chỗ đó chỉ được cái to đẹp hoành tráng và đắt thôi chứ ngon thì không ngon. Tấp đại vào một tiệm con con ven đường nào đấy cũng ngon hơn gấp vạn lần.”

Tuy quán đông khách nhưng phục vụ rất chuyên nghiệp mau lẹ. Bọn họ vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu đồ ăn đã được bưng lên. Vì muốn cho hai chị nếm được nhiều loại nên Quyên Quyên đã gọi một nồi thập cẩm, bên trong có đầy đủ thịt, nguyên bộ đồ lòng bao gồm khăn long tổ ong, lá sách, phèo, lá mía, trái khế, cuống họng, ruột, gan phổi, tim cật…hơn nữa số lượng rất nhiều, đảm bảo ba chị em ăn đến no căng thì thôi.

Bên trên rải thêm chút rau thơm, hành lá thái sợi cùng nắm rau cần, khiến cho nồi bò càng thêm phần ngon mắt.

Khói bốc nghi ngút, hương thơm toả ra ngào ngạt len lỏi vào khoang mũi thôi thúc ba cô phải hành động ngay thôi, không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.

===

Chú thích:

(1)Ma Lạt Thang - 麻辣烫 - malatang hay tên tiếng Anh chính thức là “Spicy Hot Pot” (tính từ ngày 1/12/2017 do Tổng cục Giám sát, Kiểm tra và Kiểm dịch Chất lượng và Ủy ban Quản lý Tiêu chuẩn Quốc gia Trung Quốc quy định ). Ma Lạt Thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ thị trấn Ngưu Hoa, thành phố Lạc sơn, tỉnh Tứ Xuyên, bên bờ sông Dân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận