Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 363 - Nhật ký hoạt động

Chương 363 - Nhật ký hoạt động

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 363: Nhật ký hoạt động

Đường Tư Kỳ lại để ý góc phải phía trên màn hình bỗng xuất hiện một mũi tên hình Tam giác. Cô bèn nhấp vào đó, lập tức trang danh sách Nhật ký hoạt động dài dằng dặc hiện ra.

“Ngày X tháng X năm X, người chơi Check-in thành công Tiệm thịt dê Mr.Hoàng. Quản lý được thưởng một bộ đồ bảo hộ bằng giấy màu xanh lam, vật phẩm cấp A.”

“Ngày Y tháng Y năm X, người chơi Check-in thành công quán tào phớ Đậu Đậu tại trấn Tô Kê, Lạc Sơn Tứ Xuyên. Quản lý được thưởng 50 chiếc đinh. Vật phẩm cấp A.”

“Ngày Z tháng Z năm X, người chơi Check-in thành công Truyền thuyết núi Bắc Mang, Lạc Dương. Quản lý được thưởng một bình gốm sứ hoa văn cao cấp. Vật phẩm cấp A.”



Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra cậu nhóc có cái đầu nhọn hoắt như chiếc bút chì kia chính là người quản lý của cô trong hệ thống. Mỗi khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở thứ hạng nào thì quản lý sẽ nhận được phần thưởng ở cấp bậc tương ứng.

Tuy nhiên càng xem xuống dưới, biểu cảm trên gương mặt Đường Tư Kỳ dần dần cứng đơ.

“Ngày … tháng … năm …, bởi vì người chơi lãng phí vé máy bay xuất ngoại trong Bind box nên hệ thống khấu trừ 130.000 đồng vàng.”

“Ngày … tháng … năm …., quản lý bán 01 chiếc bàn ăn đổi lấy 1000 đồng vàng.”

“Ngày … tháng … năm …, quán lý bán 01 bức bích hoạ chạm khắc tinh xảo, đổi lấy 2000 đồng vàng.”

“Ngày … tháng … năm …, quản lý bán 01 bình hoa cổ đổi lấy 3000 đồng vàng.”

“Ngày … tháng … năm …, quản lý bán 01 bộ ly pha lê hoàng gia chân cao, đổi lấy 1000 đồng vàng.”

…….

“Ngày … tháng … năm …, quản lý bù 100.000 vàng thiếu hụt cộng thêm số vàng sẵn có trong bảo khố để đổi lấy nhiệm vụ 1 tháng khám phá Quảng Châu cho người chơi.”

Đọc tới dòng này Đường Tư Kỳ lặng người. Cô cắn môi hồi tưởng lại cả một hành trình dài suốt từ đầu tới giờ.

Trong quá trình làm nhiệm vụ có đôi khi hệ thống đưa ra những yêu cầu rất quái gở gần như không thể thực hiện.

Nhưng ngay lúc cô chật vật nhất luôn xuất hiện những lời nhắc nhở gợi ý, kiên nhẫn chỉ dẫn phương hướng đồng thời cổ vũ cô đừng nản lòng thoái chí.

Những lúc như vậy, cô thấy cực kỳ mâu thuẫn, không hiểu là hệ thống được cấu tạo kiểu gì mà nóng lạnh hai mặt, khi thì bá đạo lúc lại dễ thương.

Không ngờ chân tướng là thế này đây, ngoài bộ máy lạnh băng vô nhân tính thì bên trong hệ thống còn có một nhân viên quản lý ấm áp tình người.

Vậy hoá ra những lời nhắc nhở tinh tế, những sự kiên nhẫn quan tâm dành cho cô bao lâu nay đều là từ cậu quản lý ấy mà ra.

Hơn nữa cho tới tận lúc này cô mới biết chân tướng sự thật, hình phạt lần đó không phải ba mươi ngàn mà tận một trăm ba mươi ngàn lận.

Không chỉ phạt tiền, cô còn bị phạt tạm dừng Check-in một tháng. Chính quản lý đã bán sạch sạch sanh gia sản, chỉ còn chừa lại căn phòng trống cùng khoảnh sân nhỏ là không thể bán. Dùng hiện kim giúp cô giảm nhẹ hình phạt để tâm trạng không bị ảnh hưởng sa sút thêm nữa.

Nhìn cậu nhóc bé tí tẹo ngồi lặng lẽ một mình giữa bốn bức tường trống hoác, đáy lòng Đường Tư Kỳ ê ẩm muốn rớt nước mắt và phần nhiều là cảm giác áy náy tội lỗi.

Tại cô bỏ cuộc giữa chừng nên mới khiến cậu ấy bị tổn thất nặng nề tới vậy, coi như đồ đạc trong nhà đội nón ra đi hết rồi còn đâu. Giờ phải làm sao đây, Đường Tư Kỳ băn khoăn nghĩ cách khắc phục.

Lúc này, Từ Thiên Ngưng đang soạn quần áo ra chuẩn bị đi tắm còn Lạc Tuấn Bảo thì chổng mông ngáy khò khò trên chiếc giường phụ kê gần cửa ban công dát vàng ánh nắng.

Đường Tư Kỳ hạ giọng thấp nhất có thể: “Này cậu quản lý, mấy món đồ của cậu phải làm thế nào mới lấy lại được?”

Nhóc bút chì đang khóc như mưa như gió bỗng giật mình dừng động tác, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đường Tư Kỳ, nơi khoé mắt vẫn lấp loáng ánh nước.

Cô chủ đang nói chuyện với mình sao?

Nhưng ngay sau đó nhóc liền lắc đầu, mình nghĩ cái gì không biết. Chính mình đã dựng lên một bức màn che khuất thì làm sao cô chủ nhìn thấy mình được chứ.

Cô ấy còn không biết đến sự tồn tại của mình nữa mà.

Nhóc bút chì ỉu xìu thu mình lại chỗ cũ.

Đường Tư Kỳ hỏi thêm lần nữa: “Cậu quản lý, tôi đang nói chuyện với cậu đó. Mấy cái đồ gia dụng của cậu nếu tôi dùng đồng vàng thì có thể mua lại về được không?”

Nhóc bút chì bàng hoàng kinh ngạc, không phải nó hoang tưởng mà đích thị cô chủ đang nói chuyện cùng nó.

“Cô…cô chủ đang nói chuyện với em sao?”

Tuy nhiên thanh âm cậu ấy phát ra lọt vào tai Đường Tư Kỳ chỉ toàn những tiếng “lộp bộp lộp bộp”, nghe không hiểu gì hết. Cũng may trên đầu cậu ấy có chạy dòng chữ thuyết minh.

“Đúng vậy, là tôi đang nói chuyện với câu đấy”, Đường Tư Kỳ gật đầu.

“Chị có thể thấy em?”

Nhóc bút chì đứng bật dậy, mắt cho a miệng chữ o, liên tục trỏ trỏ vào mình.

Đường Tư Kỳ lại gật gật.

Thoắt cái, nhóc bút chì hoảng loạn Tam tinh, tay chân luống cuống quẹt nước mắt nước mũi, vuốt vuốt sửa sang quần áo.

Một lúc sau, nhóc cũng đủ dũng khí nhìn thẳng về phía Đường Tư Kỳ. Quần áo thẳng thớm chỉnh tề, nếu không phải cái mũi đỏ ửng tố giác thì khó lòng nhận ra nhóc vừa khóc một trận tơi bời.

“Không sao, là em tự nguyện đổi, chị không cần cảm thấy gánh nặng. Dù gì mắc phải hội chứng sợ bay cũng không phải lỗi tại chị.”

Nhưng cậu quản lý không trách cứ một lời nào càng khiến Đường Tư Kỳ áy náy gấp bội.

Cô băn khoăn hỏi tiếp: “Nhưng chuyện là từ tôi mà ra, không nên bắt cậu phải chịu chung. Ở đây tôi vẫn còn một ít vàng, có thể mua lại được cái gì không?”

Đường Tư Kỳ chỉ truy cập được Cửa Hàng Vật Phẩm, đổi toàn những món đồ hữu dụng ngoài thế giới thực, hoàn toàn không có món nào tương quan với thế giới trong hệ thống của người quản lý. Thế nên cô cũng không biết phải tìm chúng ở đâu và bằng cách nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận