Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 112 - Đi ăn Haidilao

Chương 112 - Đi ăn Haidilao

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 112: Đi ăn Haidilao

Lạc Tuấn Bảo đương nhiên không chịu, cu cậu dẩu cái mỏ ra điều kháng nghị. Tại bữa nghe thằng bạn trong lớp mẫu giáo kể nhà nó đi ăn tốn tận mấy trăm đồng lận, này mới có ba trăm thôi, lỡ thiếu thì chết. Thế nên cu cậu càng gấp càng nhiệt tình, hai tay thoăn thoắt nhanh hơn máy.

Thấy không thể lay chuyển được thằng cháu, Đường Tư Kỳ chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống gấp chung cùng nó.

Tiếc rằng ở cái phương diện gấp giấy, Lạc Tuấn Bảo là cao thủ thì Đường Tư Kỳ chỉ là hạng tôm tép nghiệp dư. Ngôi sao nào từ tay cô gấp ra cũng xéo mẹo, có những cái còn chẳng đủ nổi năm cánh.

Sau một hồi nỗ lực bất thành, Đường Tư Kỳ quyết định từ bỏ để chuyển qua gấp hạc. So với mấy ông sao nhiều cánh thì coi bộ chim hạc dễ hơn nhiều.

Đang tập trung cao độ, Lạc Tuấn Bảo đột nhiên đứng dậy, lũn cũn chạy về phía quầy phục vụ nhờ nhân viên ở đó lấy giúp một đĩa dưa hấu gọt sẵn.

“Mẹ với dì ăn miếng dưa đi cho đỡ đói bụng.”

Nhìn thằng nhóc con bé xíu, còn chưa cao quá cái bàn mà đã biết quan tâm tới người khác, chóp mũi Đường Tư Kỳ bất giác cay xè, chua xót!

Thường thì phía sau những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện là cả một tuổi thơ đầy bất hạnh…

Nghe chị Thiên Ngưng kể, khi Tuấn Bảo còn nhỏ, chị và chồng cũ cãi nhau suốt ngày. Mâu thuẫn vợ chồng căng thẳng cộng thêm căn bệnh trầm cảm sau sinh đã khiến chị như rơi xuống địa ngục, chẳng còn tâm trí để lo cho con. Thậm chí có một lần đỉnh điểm chị đã nghĩ đến cái chết, dắt theo con đi sang thế giới bên kia để giải thoát hết mọi khổ đau ở kiếp này.

Cũng may vào cái thời khắc tuyệt vọng ấy, bé con Tuấn Bảo ngây ngô bò tới, lau nước mắt cho mẹ, giúp Từ Thiên Ngưng bừng tỉnh. Từ đó trở đi chị quyết tâm, vì con trai, nhất định phải mạnh mẽ, nhất định phải sống tốt!

Qua bao thăng trầm vất vả, hai mẹ con chị cũng đi được tới ngày hôm nay. Nhìn Lạc Tuấn Bảo bặm môi bặm lợi cố gắng gấp sao kiếm tiền, Đường Tư Kỳ âm thầm nói với lòng, nếu mai này ông trời thương xót cho cuộc sống ấm no khấm khá hơn, cô chắc chắn sẽ hết lòng giúp đỡ mẹ con chị, không phụ một lần chị vươn tay cưu mang mình lúc khó khăn, túng quẫn nhất!

Đợi mãi tới tận hơn bảy rưỡi tức là xếp hàng một tiếng rưỡi đồng hồ mới có bàn. Đường Tư Kỳ áy náy vô cùng: “Cục cưng ơi, dì xin lỗi con nhé. Đáng lý nên nghe lời con đi sớm thì đã không bắt hai mẹ con phải đợi lâu như vậy.”

“Dạ, không sao đâu dì”, Lạc Tuấn Bảo trả lời đơn giản rồi lại cúi đầu chăm chú nghiên cứu thực đơn.

Nhà hàng xịn có khách, thực đơn cũng rất khác biệt. Khách hàng trực tiếp chọn món trên máy tính bảng, tổng tiền bao nhiêu là hiện lên luôn, rất tiện để tăng giảm phù hợp với sức ăn cũng như túi tiền.

Ba người chọn chán chê cũng mới có hơn hai trăm chưa tới ba trăm đồng. Thấy thế Lạc Tuấn Bảo có chút ưu tư, không lẽ mình vất vả gấp sao hơn tiếng đồng hồ thành công cốc hay sao.

Nhóc nhỏ giọng như hỏi mà cũng như tự nói: “Đống sao đó…liệu có thể bán lại cho những người đang xếp hàng ngoài kia không nhỉ?”

Cả Đường Tư Kỳ lẫn Từ Thiên Ngưng đều choáng váng toàn tập, không ngờ một cậu nhóc bốn tuổi lại nghĩ ra được biện pháp ấy.

Thông minh thì công nhận là thông minh thật, nhưng nó còn quá bé, chưa thích hợp để lo nghĩ tới vấn đề tiền bạc.

Để giải quyết phiền não cho thằng cháu, Đường Tư Kỳ với lấy thực đơn, lướt xuống phần món Signature của nhà hàng, chọn thêm Thịt bò bông tuyết và Tôm phú quý. Đúng là món độc quyền có khác, giá cả đắt thật, gọi có hai món mà cả trăm đồng bạc, nhưng cũng nhờ thế mà tổng hoá đơn mới vượt qua ba trăm đồng. Và khéo thay, phần tiền vượt quá vừa đủ bằng số sao quy đổi.

Đường Tư Kỳ làm bộ bâng quơ nói: “Đây là hai món dì thích nhất, nếu ăn không hết chúng ta có thể gói mang về.”

Quả nhiên, nhìn thấy tổng tiền, Lạc Tuấn Bảo vui lên hẳn. Vậy là chỗ sao cu cậu kỳ công gấp nãy giờ có đất dụng võ rồi, nháy mắt khuôn mặt nhỏ giãn ra, bay hết ưu tư lẫn phiền não, hí ha hí hửng mong chờ phục vụ dọn món lên bàn.

Từ Thiên Ngưng gửi ánh mắt cảm kích tới Đường Tư Kỳ. Đường Tư Kỳ khẽ gật đầu đáp lại. Chuyện này chỉ cần bọn họ hiểu trong lòng là được rồi, không nhất thiết phải nói thành lời.

Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên, xếp chật kín bàn xung quanh nồi lẩu nghi ngút khói. Lạc Tuấn Bảo say mê ăn đến độ hai má đỏ bừng. Tuy rằng trù nghệ của mẹ rất đỉnh, cơm nhà rất ngon nhưng bản tính con nít ham vui, cu cậu cũng khá thích được đi ăn nhà hàng. Chẳng qua kinh tế gia đình không cho phép, mẹ chẳng đủ khả năng đưa Tuấn Bảo đi nhiều. Từ nhỏ tới lớn, số lần Lạc Tuấn Bảo được bước chân vào nhà hàng chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!

Thế nên không cần hỏi cũng biết lúc này đây nhóc vui mừng tới độ nào

“Mẹ mẹ, tôm phú quý ngon lắm, giòn giòn thơm thơm, mẹ ăn nhiều vào đi.”

“Đường Tư Kỳ, dì đừng gắp cho con nữa, dì tập trung ăn của dì đi không nhũn hết bây giờ.”

Không chỉ lo cho mình, Lạc Tuấn Bảo còn liên tục quan tâm đến hai người phụ nữ ngồi bên, cực kỳ ra dáng đàn ông ga-lăng, tinh tế.

Đang ăn thì có một anh chàng phục vụ điển trai bưng mâm mì tới, lịch sự hỏi: “Xin hỏi bàn mình đã muốn dùng mì chưa ạ?”

Đường Tư Kỳ gật gật đầu: “Được, phiền anh bỏ vào giúp.”

“Vậy tôi xin phép được phục vụ múa mì…” dứt lời, anh chàng bất ngờ vung sợi mì lên không trung. Sợi mì dài như dải lụa, uốn lượn theo từng động tác điêu luyện của người phục vụ, lúc thì gấp khúc theo đường ziczac, lúc lại mềm mại uốn lượn như sóng biển, lúc quấn quanh người anh ta, lúc lại vươn ra suýt chạm vào thực khách.

Một màn này quá đặc sắc khiến Lạc Tuấn Bảo vớt hụt cục bò viên trong nồi nhưng cu cậu cũng chẳng lấy đấy làm buồn vì còn đang mải mắt chữ A miệng chữ O đuổi theo sự chuyển động thần kỳ của sợi mì.

Kết thúc biểu diễn, người phục vụ cắt mì thành từng đoạn vừa ăn thả vào nồi lẩu.

Lạc Tuấn Bảo thích chí đứng bật dậy, vỗ tay tán thưởng: “Wow, anh trai giỏi quá! Mà làm cái này có khó lắm không anh? Ý em là múa mì ấy!”

Anh chàng phục vụ mỉm cười thân thiện: “Tất nhiên là không dễ rồi, anh phải luyện tập rất lâu mới làm được đấy.”

Dứt lời, cậu cố tình ghé sát về phía Tuấn Bảo nói nhỏ: “Bật mí cho nhóc nghe một bí mật, không phải lần nào anh cũng làm thành công đâu, cũng làm hỏng nhiều lần lắm, có khi sợi mì bị đứt giữa chừng, rơi cả xuống đất cơ. Nhưng kiên trì luyện tập sẽ quen tay và ngày càng thuần thục hơn. Việc gì cũng thế, quen tay hay việc mà!”

Biết được bí mật, Lạc Tuấn Bảo lại càng hâm mộ anh chàng phục vụ hơn: “Wow, anh không những giỏi mà còn ngầu nữa!”

Anh chàng phục vụ xin phép rời đi, nhưng lát sau đã quay lại, trên tay bưng một bình đồ uống: “Đây là nước mận ngâm, quà của cửa hàng gửi tặng các vị. Chúc mọi người có một bữa ăn thật ngon miệng.”

Nói xong, anh chàng còn quay sang nháy mắt với Lạc Tuấn Bảo.

Đường Tư Kỳ ngồi bên cạnh chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc: “Ối chị ơi, Tuấn Bảo còn được hoan nghênh hơn cả chị em mình. Chúng mình được uống ké nước mận ngâm này. Hẳn một bình to mới oách chứ. Haha!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận