Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 364 - Tiểu Bạch

Chương 364 - Tiểu Bạch

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 364: Tiểu Bạch

Nghe được những lời này từ Đường Tư Kỳ, Nhóc bút chì xúc động vô cùng, khoé mắt một giọt nước nặng tríu trực chờ trào ra. Nhóc liên tục xua tay nói: “Không cần không cần, với lại cũng không phải em bán đứt, ờhm … nói sao nhỉ…nói chung là nếu giờ lấy vàng mua lại thì lỗ to. Nếu chị không chê phiền thì có thể thông qua Check-in giúp em chuộc lại.”

Check-in chuộc đồ?

Đường Tư Kỳ vội vàng hỏi: “Nhưng mà cụ thể là Check-in chỗ nào?”

Nhóc bút chì: “Ngoài màn hình giao diện chị có nhìn thấy danh sách vật phẩm không?”

Đường Tư Kỳ mở về màn hình chính rồi gật đầu xác nhận: “Có.”

“Thế chị nhấn vào từng cái sẽ hiện ra cách thức chuộc đồ về”, vẫn như cũ Nhóc bút chì kiên nhẫn chỉ dẫn.

Đường Tư Kỳ làm theo, ấn thử vào chiếc bàn ăn kiểu châu Âu cổ điển. Y như rằng liền có dòng chữ xuất hiện

[ Check-in 5 phương tiện giao thông công cộng bất kỳ tại Bangkok. ]

“Như vậy có nghĩa là cứ làm theo những yêu cầu này sẽ có thể chuộc lại đồ đạc của cậu đúng không? Nhưng nếu lỡ như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Vĩnh viễn mất luôn, không cách nào lấy lại được hả?”

Không cách nào nữa…nhóc bút chì lặng lẽ lắc đầu. Nhưng rồi cảm nhận được sự căng thẳng cùng khẩn trương của cô chủ, nhóc ngay lập tức lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, các yêu cầu hệ thống đưa ra đều dựa vào tình hình thực tế. Nếu ở Thái Lan bỏ lỡ nhiệm vụ nào thì sang địa phương khác sẽ có nhiệm vụ khác thay thế. Thể nào cũng có cách chuộc lại thôi, cô chủ cứ yên tâm.”

Đường Tư Kỳ nghe hiểu, cô hít sâu một hơi thể hiện sự quyết tâm: “Vậy được, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng chuộc lại toàn bộ cho cậu.”

Nhóc bút chì mím chặt môi, ngượng ngùng gật gật đầu.

Tại nhất thời tủi thân nên nhóc mới khóc một tí thôi, không ngờ lại bị cô chủ nhìn thấy. Sợ cô ấy sẽ nghĩ cậu là nhóc mít ướt thì chết.

Đường Tư Kỳ đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, cậu tên gì?”

Nhóc bút chì sửng sốt, tên sao?

“Ý là tôi nên xưng hô với cậu thế nào?”

“Xưng hô hở…chị có từng nghe qua câu thơ ‘phi lưu trực há Tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên’ (1) chưa?” Nhóc bút chì rung đùi cười híp mắt.

Đường Tư Kỳ gật gật đầu. Bài thơ này quá nổi tiếng rồi, thiếu điều toàn bộ người dân Trung Quốc đều biết ấy chứ.

“Tên của em có liên quan mật thiết đến câu thơ này, chị đoán thử xem”, rõ ràng vài phút trước còn khóc như mưa như gió thế mà bây giờ tâm tình đã phơi phới bày ra dáng vẻ tinh nghịch vui vẻ.

“Có liên quan đến câu thơ à…” tròng mắt Đường Tư Kỳ khẽ động, cô lẩm nhẩm đọc lại câu thơ để tìm điểm đột phá.

Không thể không khen một câu, ý thơ dạt dào cảm xúc và giàu hình ảnh. Chỉ vỏn vẹn mười bốn từ ngắn gọn mà truyền tải cả một hình ảnh hùng vĩ ngoạn mục, cảnh tượng thác nước ào ào như Dòng Ngân Hà từ trên trời đổ xuống trần gian.

Hơn nữa tác giả toàn sử dụng từ ngữ đắt giá, tuỳ tiện nhặt một từ trong đó cũng có thể đặt thành tên hay.

Đường Tư Kỳ mạnh dạn suy đoán: “Em tên là…Phi Lưu?”

“No no no”, Nhóc bút chỉ lắc lắc ngón trỏ.

Thấy bộ dạng thần thần bí bí của cậu nhóc, Đường Tư Kỳ càng tò mò ngứa ngáy: “Chẳng lẽ là Ngân Hà?”

“Không đúng không đúng”

“Cửu Thiên?”

“Vẫn sai ~~”

“……”

Đường Tư Kỳ gần như đọc hết cả câu thơ mà vẫn chưa tìm ra đáp án đúng. Cuối cùng cô đành từ bỏ: “Thôi thôi, chị nhận thua, rốt cuộc em tên là gì vậy?”

Nhóc bút chì cũng không có ý định làm khó cô chủ thêm nữa, cậu đứng thẳng lưng dõng dạc công bố đáp án: “Em tên Tiểu Bạch.”

Đường Tư Kỳ ngẩn tò te, trên đầu chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Tiểu Bạch…rồi có quan hệ mật thiết chỗ nào?

Tiểu Bạch phảng phất nhìn ra nghi vấn trong mắt Đường Tư Kỳ, liền tủm tỉm dẫn dắt: “Câu thơ này do ai viết?”

“Lý Bạch…” Đường Tư Kỳ ngờ ngợ hiểu ra vấn đề.

“Thì đó, tên hai chữ thì giống một nửa rồi, chẳng phải có liên quan mật thiết thì là gì”, Tiểu Bạch vỗ ngực đầy từ hào.

“Em nói cũng đúng….”

“Sai sao được, hắc hắc, thôi có gì chị em mình nói sau, bạn chị chuẩn bị ra tới rồi kìa”.

Tiểu Bạch vừa dứt lời, màn hình điện thoại của Đường Tư Kỳ tức thì đen kịt.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Từ Thiên Ngưng đẩy cửa phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi ra. Thấy Đường Tư Kỳ ngồi bần thần bất động nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối thui, chị liền hỏi: “Đang nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy?”

Đường Tư Kỳ vẫn ngây ngốc tựa hồ không nghe thấy gì, Từ Thiên Ngưng bèn đi lại gần, lay lay người cô em: “Sao thế, đang nghĩ gì à?”

Đường Tư Kỳ giật mình ngẩng đầu, cảm khái nói: “Đột nhiên em cảm thấy mình có thể thuận lợi đi tới ngày hôm nay là vì có rất nhiều người ở phía sau giúp đỡ em.”

Từ Thiên Ngưng không biết vì sao Đường Tư Kỳ bỗng dưng đa sầu đa cảm nhưng vẫn ôm lấy bả vai cô em cười dịu dàng: “Thế nên em hãy tiếp tục đi tới nhiều nơi, vẽ nhiều tranh đẹp để truyền cảm hứng, tạo động lực, giúp đỡ cho nhiều người khác nữa.”

Đường Tư Kỳ gật mạnh: “Vâng, chị nói rất đúng, em sẽ nỗ lực hơn nữa.”

Tiếp theo, Đường Tư Kỳ lấy giấy bút ghi lại toàn bộ danh sách vật phẩm Tiểu Bạch đã cầm cố cùng cách thức chuộc về, rồi dựa vào đó lên lịch trình chi tiết cho chuyến đi.

Lạc Tuấn Bảo ngủ một mạch tới tối mới tỉnh. Vừa mở mắt một cái đã nhặng xị kêu đói. Cũng may ngay gần khách sạn là con đường Khảo Sơn, khu phố đêm sầm uất nổi tiếng với rất nhiều món ngon.

Đường Tư Kỳ liền dẫn Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo ra chợ đêm Khảo Sơn kiếm đồ ăn. Nhưng cô không thể ngờ, thằng cháu vừa ra khỏi khách sạn đã va ngay phải cửa hàng tiện lợi 711 và không chịu đi tiếp

“Mẹ, mình vào cửa hàng tiện lợi xem xíu đi.”

===

Chú thích:

(1)Câu thơ trích trong bài thơ Vong Lư sơn bộc bố ( Xa ngắm thác núi Lư 望廬山瀑布) của nhà thơ Lý Bạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận