Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 488 - Tê giác đen - tê giác trắng

Chương 488 - Tê giác đen - tê giác trắng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 488: Tê giác đen - tê giác trắng

Đang lúc tất cả hoang mang, Đường Tư Kỳ tinh ý bắt được nụ cười thấp thoáng nơi khoé môi Sở Tĩnh nên lập tức hỏi: “Sở Tĩnh, em biết không?”

Sở Tĩnh ánh mắt nhu hoà vừa nhìn Fatu nhai ngấu nghiến củ cà rốt vừa từ tốn giải đáp thắc mắc cho mọi người: “Cái này bắt nguồn từ lúc người Anh tới châu Phi, nghe dân bản địa giới thiệu về một loài tê giác “weit”, trong tiếng Afrikaan “weit” có nghĩa là rộng ý muốn nói loài tê giác này có cái miệng rất rộng. Tuy nhiên người Anh lại nghe nhầm thành “White” tức là trắng và sự nhầm lẫn đó đã kéo dài mấy trăm năm sau tới tận ngày nay. Tê giác đen có họ hàng gần với tê giác trắng, màu da của chúng hoàn toàn tương đồng nên đặt luôn là đen với trắng cho dễ phân biệt.”

À hoá ra là vậy, Đường Tư Kỳ cùng cặp đôi Dịch Đồng Từ An lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra sự tích cái tên lại khôi hài tới vậy. Chỉ vì một lần nghe lầm mà đọc sai tên con người ta suốt mấy trăm năm, sau còn trở thành tên chính thức nữa chứ. Nếu chúng mà biết có khi tức đổi màu da luôn mất!

Đường Tư Kỳ mở di động tra cứu. Tê giác trắng có cái miệng vuông rộng để hỗ trợ việc gặm các loại cỏ ngắn. Còn tê giác đen có cấu tạo môi nhọn linh hoạt, phù hợp với việc ăn lá và cành non. Tuy ngoại hình tương đồng nhưng nhìn kỹ chi tiết thì cũng rất dễ phân biệt.

Đường Tư Kỳ quay sang khen ngợi Sở Tĩnh: “Em biết nhiều thật đấy, em thích động vật hả nên có nghiên cứu hay sao?”

Sở Tĩnh hơi sửng sốt khi thấy có người nói chuyện với mình, sau vài giây lúng túng cô nàng đỏ mặt gật gật: “À ờhmm vâng…tại lúc trước em làm việc trong cửa hàng thú cưng nên thường xuyên tiếp xúc với nhiều động vật.”

Đợi mọi người chụp hình hai bạn tê giác Fatu và Najin xong, xe sẽ tiếp tục di chuyển tới khu chăm sóc và bảo hộ Tinh tinh. Trong lúc ấy, Đường Tư Kỳ tranh thủ đăng ảnh lên vòng tròn bạn bè

[Fatu và Najin ở ngoài đời vô cùng đáng yêu!]

Gầy như ngay tức thì, Sở Hy Văn gửi tin nhắn tới

[Tư Kỳ ơi Tư Kỳ, có thể gọi video call được không, tôi cũng muốn nhìn thấy Fatu và Najin! Please làm ơn đi mà!]

Đường Tư Kỳ còn chưa kịp trả lời thì anh chàng họ Sở đã tiếp tục

[Chúng là hai cá thể tê giác trắng phương Bắc cuối cùng tồn tại trên đời.]

Đường Tư Kỳ: [Sao cơ?!]

Sở Hy Văn: “Thật ra ban đầu tôi vốn định đi châu Phi chứ không phải Sri Lanka. Tuy nhiên vì không có kinh nghiệm du lịch bụi thế nên đã chọn phương án dễ hơn một chút. Thật không ngờ Tư Kỳ đã thay tôi thực hiện ước mơ, tới Kenya còn được gặp Fatu và Najin nữa.”

Sở Hy Văn phấn khích tới độ không gõ chữ kịp mà phải gửi bằng tin nhắn thoại. Đương nhiên Đường Tư Kỳ nghe ra sự vội vã trong đó vậy nên liền nhấn nút gọi video.

Đường Tư Kỳ xoay camera sau hướng thẳng ra phía hai em tê giác trắng.

Sở Hy Văn dán sát mắt vào màn hình như thể làm vậy là có thể tới gần chúng hơn một chút: “Ôi xinh đẹp quá, hai mỹ nữ xinh đẹp của anh!!!”

Đường Tư Kỳ: ???

“Ý anh hai con này là con cái? Hai con tê giác trắng cuối cùng còn sót lại trên đời đều là cái sao?”

Sở Hy Văn gật đầu: “Đúng thế, trước đây có một con đực tên Sudan nhưng đáng tiếc nó đã qua đời mất rồi, giờ chỉ còn lại hai con cái này thôi, sợ rằng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tuyệt chủng mất.”

Lòng Đường Tư Kỳ hỗn độn, ngũ vị tạp trần. Cô mới vừa học được cách phân biệt tê giác trắng và tê giác đen, còn chưa kịp vui mừng thì liền nghe tin chúng sắp sửa tuyệt chủng, biến mất khỏi thế gian. Đường Tư Kỳ lặng người, chỉ biết thốt lên trong im lặng “Thảm thương quá!”

Đợi mãi không thấy đầu dây bên kia lên tiếng, Sở Hy Văn nói tiếp: “Tất cả đều do bọn săn trộm tàn ác, chúng cắt sừng tê giác bán kiếm tiền. Mà hành động của chúng vô cùng man rợ, chúng thẳng tay cắt phăng phần lớn khuôn mặt cùng chiếc sừng rồi bỏ mặc con tê giác nằm đó đau đớn cho tới chết.”

“Quá tàn nhẫn!” Đường Tư Kỳ cảm giác lòng mình quặn thắt.

Sợ cô bị tụt cảm xúc làm ảnh hưởng tới chuyến đi, Sở Hy Văn vội nói lảng sang chuyện khác: “Ở đấy chắc đẹp lắm nhỉ, chắc tiếp theo sẽ còn gặp nhiều loại thú khác nữa, Tiểu Kỳ à, những con thú ở bên trong khu bảo hộ đều được sống cuộc sống tự do an toàn.”

“Tôi bị gọi tập hợp rồi, hôm nay cúng khai máy đoàn phim, lắm nghi thức thủ tục dài dòng muốn chết. Thế nên tôi ghen tỵ với Tư Kỳ lắm đó, nhớ đi chơi thật vui nhé, có gì hay nhớ quay phim chụp ảnh gửi tôi xem với.”

“Ok, bye bye!”

Đường Tư Kỳ tắt điện thoại, lơ đãng phóng mắt ra tự nhiên bao la, mái nhà chung của muôn loài.

Tiếp theo bọn họ tới nơi ở của Tinh tinh.

Theo thông tin, tiến sĩ Jane Goodall (1), Sứ giả Hoà bình của Liên Hiệp Quốc chính là người thành lập cơ sở này. Bên ngoài hàng rào, người ta treo ảnh từng con Tinh Tinh, đi kèm thông tin tên tuổi, cân nặng, đặc điểm, giới tính.

Có thể thấy mỗi con vào đây đều được đặt tên riêng, được đối đãi tử tế, dốc lòng chăm sóc.

Tham quan xong khu bảo tồn các giống loài có nguy cơ tuyệt chủng cao, cả nhóm tiếp tục lên xe hướng tới khu vực rộng lớn hơn để tìm kiếm những loài động vật hoang dã khác.

Đường Tư Kỳ cầm sẵn máy ảnh trên tay, đảm bảo chỉ cần nhìn thấy con nào lướt qua là chụp được ngay. Tất nhiên vì khoảng cách rất xa nên Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị ống kính Tele.

Ngồi hàng ghế sau, Từ An há hốc mồm nhìn bộ máy chuyên nghiệp xịn xò của Đường Tư Kỳ rồi lặng lẽ ngó xuống chiếc máy ảnh nhỏ xíu trên tay mình.

“Ôi Tiểu Kỳ, thiết bị của chị nhìn chuyên nghiệp vãi!” Dịch Đồng tròn mắt xuýt xoa.

Đường Tư Kỳ cười: “Chị cũng mới mon men làm quen bộ môn này thôi, lúc trước không có nhiều cơ hội sử dụng ống Tele, lần này phải tranh thủ luyện tập nhiều một chút.”

===

Chú thích:

(1)Tiến sĩ Dame Jane Morris Goodall (tên khai sinh Valerie Jane Morris-Goodall, sinh ngày 3 tháng 4 năm 1934. Là nhà linh trưởng học, tập tính học và nhân chủng học người Anh và là sứ giả hòa bình của Liên Hợp Quốc.

Bà được xem là chuyên gia hàng đầu thế giới về tinh tinh với 45 năm nghiên cứu về các mối quan hệ xã hội và gia đình của tinh tinh hoang dã trong vườn quốc gia Gombe Stream, Tanzania.

Bạn cần đăng nhập để bình luận