Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 324 - Thuận theo tự nhiên

Chương 324 - Thuận theo tự nhiên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 324: Thuận theo tự nhiên

Trung tâm xông hơi này rất lớn, quy mô rất hoành tráng và khắp nơi đều thiết kế các gian phòng đơn, cho phép mọi người có thể thoải mái thư giãn mà không sợ bị người khác làm phiền.

Loáng cái đã tới giờ cơm chiều nhưng Trương Thiên Ý vẫn ngủ khìn khịt, thậm chí Đường Tư Kỳ ghé tai lại gần còn nghe thấy cả tiếng ngáy đều đều. Mặc kệ Đường Tư Kỳ lay gọi thế nào, Trương Thiên Ý vẫn nhất quyết dán chặt lưng xuống thảm, sống chết không chịu dậy. Cực chẳng đã, Đường Tư Kỳ đành phải xuất độc chiêu, cô thủng thẳng đọc tên vài món ăn. Y như rằng mới tới món thứ ba, Trương Thiên Ý đã bật dậy như cái lò xo, mắt chưa mở mà miệng đã hoạt động: “Ở đâu? Đỡ trẫm đi ăn…”

Đường Tư Kỳ gõ đầu cô em: “Chưa tỉnh ngủ đã nghĩ tới ăn rồi.”

Trương Thiên Ý đáp dõng dạc: “Đầu óc chưa tỉnh nhưng dạ dày đã tỉnh!”

Đường Tư Kỳ phì cười, dùng hết sức ba bò chín trâu mới lôi được Trương Thiên Ý đứng dậy. Hai chị em tung tăng quay về khu buffet hồi sáng, đánh chén thêm một chầu no căng rốn. Ăn xong cũng vừa hay tới giờ phải về.

Ấy thế mà trước khi rời đi, Trương Thiên Ý vẫn chưa mãn nguyện gào lên: “Vì sao lại chỉ 12 tiếng đồng hồ, em có thể ở trong đây liên tục bảy ngày bảy đêm.”

Đường Tư Kỳ gật gù tỏ vẻ đồng cảm, song chỗ này nấu ăn ngon như vậy, nếu ở 7 ngày 7 đêm chỉ sợ sẽ tăng 20 cân mất.

Thôi, cái này thì cô không ham đâu!

——

Sáng hôm sau, Trương Thiên Ý rời khỏi Bắc Kinh khởi hành đi Thiên Tân.

Trước giờ phút chia ly, cô nàng vẫn luyến tiếc hỏi cố: “Chị, chị không định tính tình duyên thật hả?”

Phòng khách sạn biết bao người đến kẻ đi, Trương Thiên Ý đều đã xem cho hết, riêng chỉ có chị Tư Kỳ là chưa. Trong khi đó hai chị em lại thân thiết nhất, nếu không thể lấy sở trưởng của mình ra giúp ích chút gì đó cho chị thì sẽ là một nỗi tiếc nuối lớn trong cuộc đời cũng như sự nghiệp của Thiên Ý.

Đường Tư Kỳ cười to, nửa đùa nửa thật: “Thôi đừng, lỡ xem ra mà biết mình mang số kiếp cô độc thì chị sẽ sầu khổ suốt quãng đời còn lại mất.”

Trương Thiên Ý ngẫm nghĩ: “Hay để em tính cho chị một quẻ vận mệnh xem thế nào. Kiểu dạng khi nào chị sẽ nổi tiếng, bao nhiêu tuổi thành đại gia có trong tay tiền tấn bạc tỉ hoặc năm xui tháng hạn gặp nạn tiểu nhân này nọ đặng biết mà phòng.”

Thú thực Đường Tư Kỳ trước nay không tin vào bói toán, nhưng thấy cô em có lòng quá, mình từ chối nhiều cũng ngại thế nên đành xoè bàn tay ra, phối hợp trả lời mấy câu hỏi về ngày giờ sinh.

“Số chị không tệ, khoảng thời gian trước nhìn chung khá là bình bình bằng phẳng, mới gặp bước ngoặt trong năm nay, cuộc đời thay đổi, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, có điều…”

“Có điều gì?”

“Chị sắp gặp phải biến cố nhỏ hoặc chuyện ngoài ý muốn, nếu vượt qua được, tương lai vạn sự hanh thông, bằng không…khó nói”, sắc mặt Trương Thiên Ý nghiêm nghị hiếm thấy.

Đường Tư Kỳ cười hỏi: “Thế nếu gặp những tình huống như vậy thì nên xử trí thế nào?”

“Lão Tử đã dạy ‘người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự nhiên’, em tin rằng cứ sống và hành xử thuận theo tự nhiên thì chính là phù hợp thiên lý. Mà thuận theo thiên lý tất hưng thịnh, chống lại thiên lý sẽ tiêu vong. Vậy nên cứ để mọi thứ tự nhiên, thuận theo dòng chảy, không sợ hãi nghịch cảnh, tin vào bản thân ắt sẽ tìm thấy lối ra, mọi việc tự khắc thuận lợi, thông suốt.”

Mặc dù Đường Tư Kỳ nghe không hiểu lắm nhưng đại khái cũng đoán được Trương Thiên Ý muốn cảnh báo tương lai rất có thể sẽ gặp phải một vài trở ngại, nếu vượt qua được thì cuộc đời nở hoa, còn không cuộc sống bế tắc.

“Ừ biết rồi, chị sẽ chú ý.”

Đã thấy Trương Thiên Ý coi bói nhiều lần, cũng có đúng có sai và chẳng ai là cô ấy nói tốt hết cả. Nhưng mà cuộc đời mỗi người làm gì có ai thuận buồm xuôi gió từ đâu đến đuôi, chẳng phải sao?!

Thôi thì cứ coi như đây là một lời nhắc nhở, nếu gặp nghịch cảnh cứ làm theo những gì trái tim mình mách bảo, kiên định với lý tưởng ban đầu ắt sẽ vượt được mọi sóng gió.

Thế là Trương Thiên Ý rời đi, còn lại mỗi mình Đường Tư Kỳ ở Bắc Kinh, nhưng cô chẳng hề cảm thấy cô đơn vì gần như ngày nào cũng nhận được tin nhắn của cô em

“Tư Kỳ, hôm bữa quên nói với chị, ngoài chùa Pháp Hải thì chùa Pháp Nguyên cũng rất đẹp và ít được du khách biết tới.”

“Em còn sưu tập được khá khá các viện bảo tàng ít nổi tiếng, trong đó có Viện bảo tàng Phụ nữ và trẻ em là vắng đến thảm thương, hôm em đi không có lấy một bóng khách. À, chị nhất định phải tới Bảo tàng nghệ thuật gạch đỏ nha, đẹp cực, em thích lắm.”

“Viên Minh Viên cũng đẹp, bữa em đi gặp trúng hôm thiên nga đen ấp trứng nở ra một tiểu thiên nga, mọi người vây xem quá trời luôn.”

“Hoặc đi bộ khám phá các con phố cổ cũng khá thú vị. Ngõ nhỏ phố cổ là đặc sản Bắc Kinh mà nhiều người không biết. Để em giới thiệu cho chị một chỗ đảm bảo sẽ không khiến chị thất vọng, nó có tên là phố cổ Tháp Gạch (1). Nó được mệnh danh là một mảnh linh hồn của thủ đô Bắc Kinh đấy. Trong con phố đó em đặc biệt ấn tượng với hiệu sách Chính Dương, nếu chị có nhiều thời gian thì có thể ghé xem.”

[……]

Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ một bên sáng tác một bên dựa vào những lời đề cử ấy tiến hành Check-in. Dưới sự giúp đỡ đắc lực của Trương Thiên Ý, cô đã thành công Check-in rất nhiều địa điểm, danh thắng nằm giữa lòng thủ đô nhưng lại ít được mọi người biết tới.

Sáng tối miệt mài sáng tác, chiều đến lại hối hả xách túi chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Bất tri bất giác, Đường Tư Kỳ đã ở Bắc Kinh được hai tháng.

===

Chú thích:

(1)Phố cổ Tháp Gạch - Zhuanta Hutong - 砖塔胡同

Bạn cần đăng nhập để bình luận