Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 151 - Thành phố hạnh phúc nhất Trung Quốc

Chương 151 - Thành phố hạnh phúc nhất Trung Quốc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 151: Thành phố hạnh phúc nhất Trung Quốc

ĐẹpTraiCóGìSai: [ Có cay không? ]

HômNayĂnGà: [ Ông bạn đúng là hỏi thừa. Đang ở Thành Đô mà lại hỏi có cay không. Nhỡ người ta bảo không cay thì ông có tin không?]

ĐẹpTraiCóGìSai: [ Tôi sợ cay không đủ đô tôi.]

TươngTươngGiangGiang: [ haha, to mồm thế. Đến đây đi, đảm bảo không làm ông thất vọng. ]

Đường Tư Kỳ mới loay hoay đặt được cái nickname thì tin nhắn trong nhóm đã trôi cả khúc.

Cô ngơ ngơ ngác ngác Thao Lâm là ở đâu? Lên xe làm gì?

TiểuKỳ: [ Mọi người đi đâu thế? ]

TươngTươngGiangGiang: [ Đi tới Thao Lâm, quán chuyên ẩm thực Tứ Xuyên. Bạn mới à? Chúng tôi đang định đi ăn đây, tham gia chung cho vui không. Nhà này làm món huyết vịt Tứ Xuyên (1) ngon chấn động hoặc món gà cay Trùng Khánh (2) cũng xuất sắc cực kỳ. ]

ĐẹpTraiCóGìSai: [ ok chốt, tôi với thằng bạn tôi nữa là hai người. Chừa cho hai chỗ nhé. ]

TươngTươngGiangGiang: [ Ok đủ quân số, xe chuẩn bị khởi hành. Ai đăng ký thì mau chóng xuống sảnh tập hợp nha.]

Ôi hết chỗ rồi, Đường Tư Kỳ ngẩn ngơ tiếc hùi hụi. Phải biết rằng cái món Huyết vịt Tứ Xuyên này luôn có mặt trong danh sách các món ngon không thể bỏ lỡ khi đi du lịch Tứ Xuyên.

Còn món Gà Cay, tuy xung quanh nó vẫn tồn tại một vài tranh cãi nhưng hình như nơi khai sinh chính xác là ở Nhạc Sơn, Trùng Khánh thì phải.

Ồ, cả hai món đều là đặc sản Trùng Khánh à, tiếc ghê!

Mà thôi không sao, lát nữa mình tự đi ăn cũng được. Tự nhủ vài câu an ủi, Đường Tư Kỳ lại tiếp tục quay sang chơi đùa cùng Tiểu Thập Nhất.

Đúng lúc này, điện thoại reo vang, trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Đường Đại Ca”.

Đường Tư Kỳ lập tức ấn nhận: “Dạ, con nè ba.”

Đường Duệ Thanh hỏi: “Con đang ở đâu đấy?”

“Con đang ở hostel, con mới nhận phòng xong. Chỗ này được lắm ba, để con cho ba xem”, Đường Tư Kỳ chuyển sang camera sau, để ba xem toàn cảnh nhà nghỉ.

Đường Duệ Thanh căng mắt cố gắng quan sát thật kỹ, gần như săm soi từng chút một. Tiếc rằng qua video call thì không được rõ cho lắm, bất quá trông thấy cảnh quan sạch sẽ, thoáng mát, nhìn khá đàng hoàng, tử tế, vậy là yên tâm rồi.

Chú hỏi tiếp: “Thế tối nay con định ăn gì?”

“Con cũng chưa biết nữa. Để tí đi ra ngoài xem thấy gì ngon ngon thì mua ăn”.

Tiểu Thập Nhất bắt đầu ngọ nguậy muốn chạy, Đường Tư Kỳ dứt khoát bế nó lên ghế, cùng ngồi nói chuyện với ba.

Đột nhiên Đường Duệ Thanh hạ giọng thì thầm: “Mẹ con về rồi đấy. Thể nào một hai hôm nữa cũng kiếm con cho xem. Liệu mà ăn nói cho cẩn thận.”

Trong lòng Đường Tư Kỳ lộp bộp một tiếng. Thôi xong, lão phật gia hồi cung!

Khó khăn lắm cô mới có thể hoà hoãn mối quan hệ với ba. Nhưng mẹ thì, cô không dám chắc.

Ôi chưa gì đã thấy cảnh tượng chiến trường đỏ lửa rồi.

Da đầu Đường Tư Kỳ bất giác giật tăng tăng, cô mếu máo dài giọng cầu xin: “Baaaaa….ba phải giúp con đấy.”

Đường Duệ Thanh sống chết làm lơ: “Giúp sao được. Chuyện của con, con tự mình xử lý đi chứ.”

Cho xin đi, chú cũng không muốn sống trong bom rơi đạn lạc đâu. Đành âm thầm cầu nguyện cho con gái vậy, mong nó chân cứng đá mềm vượt qua được cửa ải của lão phật gia trong nhà.

Dừng một chút, Đường Duệ Thanh nói tiếp: “Đi chơi có gì vui, ăn gì ngon thì chụp lại gửi cho ba với nhé.”

Đường Tư Kỳ uể oải đáp: “Con đăng hết trên Weibo ấy. Ba lên đó xem đi.”

Hai ba con Tán gẫu thêm một lúc nữa rồi cúp máy. Đường Tư Kỳ thu tay ôm chặt Tiểu Thập Nhất vào lòng, thở dài thườn thượt: “Haizzz, khổ cho tao với mày đều là cẩu độc thân. Nhưng mà mày còn đỡ hơn tao, không bị ai suốt ngày giục đi coi mắt, giục kiếm bồ, giục kết hôn.”

Tiểu Thập Nhất khẽ sủa vài tiếng rồi lại ngoan ngoãn rúc vào lòng Đường Tư Kỳ. Cũng không biết là nó có nghe hiểu hay không nhưng hai chị em cứ thế ngồi tâm tình với nhau tận hơn tiếng đồng hồ. Đến giờ cơm tối mới chịu chia tay để đi kiếm ăn, chứ đói quá đói rồi.

Ban nãy trên máy bay cô chọn suất cơm gà. Nó ngon hơn kỳ vọng của cô rất nhiều. Tuy nhiên ăn từ trưa đến giờ thì cũng đã tiêu hoá gần hết.

Đường Tư Kỳ sửa soạn qua loa rồi xách túi lên bắt đầu cuộc hành trình khám phá Thành Đô. Một thành phố được mệnh danh là Thiên Phủ Chi Quốc - đất nước thiên đường, hay thành phố hạnh phúc nhất Trung Quốc.

Ra khỏi cửa hostel, Đường Tư Kỳ rẽ tay phải rồi cứ thế thủng thẳng dạo bước về phía trước. Cô không hề tra cứu gì trước để thử xem vận may của mình đến đâu.

Dọc đường, cô đi ngang rất nhiều hàng quán, mỳ có, há cảo có, bánh bao có, đồ ăn vặt cũng không thiếu nhưng Đường Từ Kỳ không ghé quán nào mà muốn đi tiếp xem có gì thú vị hơn không.

Quả nhiên, Thành Đô không làm cô phải thất vọng. Từ xa, Đường Tư Kỳ trông thấy một hàng người rất dài.

Kinh nghiệm đi du lịch nói cho cô biết, quán nào đông khách xếp hàng đảm bảo quán đó ngon nhức nách.

Với lại ở những khu phố kiểu thế này chắc chắn sẽ có những quán gia truyền lâu đời.

Không để mất thì giờ đoán tới đoán lui, Đường Tư Kỳ nhanh chóng lại gần hỏi thăm: “Em trai, làm phiền cho chị hỏi mọi người đang xếp hàng đợi mua gì mà đông quá vậy?”

“Bánh mũ nồi (3)…ơ, chị là khách du lịch ạ? Thế thì chỉ phải ăn thử cho biết, bánh này ngon cực, nó được làm bằng bột mì, nướng lên rồi nhồi nhân bên trong, gần giống như bánh kếp ấy ạ, nói chung là ngon lắm. Chị thử đi” Cậu trai trong bộ đồng phục học sinh nhiệt tình trả lời.

Chưa cần nếm thử, chỉ cần thấy người bản địa nhiệt tình giới thiệu vậy là biết uy tín rồi. Đường Tư Kỳ nhanh chóng gia nhập đội hình, vừa đứng đợi vừa tranh thủ lên mạng tra cứu thêm thông tin.

Tuy nhiên, càng đọc cô càng thất vọng.

Thì ra món này không phải đặc sản Tứ Xuyên mà xuất xứ của nó là ở Thiểm Tây, Quan Trung với cả Cam Túc cơ. Sở dĩ được gọi là bánh mũ nồi bởi vì hình dáng của nó trông khá giống cái nắp nồi.

Nhưng thôi kệ đi, dù gì cũng đã đứng vào hàng, lại đang lúc bụng dạ cồn cào, hơi đâu mà lo nghĩ nhiều, có đồ ngon bỏ vào miệng là tốt lắm rồi.

===

Chú thích:

(1)Huyết vịt Tứ Xuyên (Mao Xue Wang - 毛血旺) bắt nguồn từ thị trấn cổ Ciqikou, Trùng Khánh. Là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm. Món ăn được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ…kèo theo những gia vị đặc việt, vị cay và ngon, nước dùng đậm đà.

(2)Gà Cay Trùng Khánh ( Lạt Tử Kê - 辣子鸡): thịt gà cắt miếng vừa đem chiên với rất nhiều ớt, có vị thơm và tê nhẹ của tiêu Tứ Xuyên (hay còn gọi là hoa tiêu). Đặc trưng cửa món ăn này là ớt nhiều hơn gà, người ăn phải tìm gà trong lớp ớt đầy ú ụ, cay nồng.

(3)Bánh mũ nồi (tiếng Trung 鍋盔, pinyin: guōkuī) là một loại bánh mì dẹt có nguồn gốc từ ẩm thực Thiểm Tây. Món ăn này được cho là đã được phát minh vào thời nhà Đường bởi một người lao động đã nướng bánh mì trong chiếc mũ sắt của mình.

Nguyên liệu của nó bao gồm bột mì, nước, men nở và đường.

Nó có nhiều phiên bản đến từ các địa danh khác nhau bao gồm Thiểm Tây, Kinh châu (Hồ Bắc), Hà Nam, Tứ Xuyên và Cam Túc.

Vì cách làm của nó khá giống với món bánh Naan Ấn Độ nên nó còn có tên gọi khác là bánh Naan Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận